Chúng ta có đang bị kẹt trong một ma trận mang tên ‘chữa lành’?

Chúng ta có đang bị kẹt trong một ma trận mang tên ‘chữa lành’?

**
Hôm qua mình có một ca làm việc mà guides mang đến một góc nhìn khác của việc chữa lành. Cũng như nhiều người, bạn khách ấy cũng hỏi về hướng đi, phải làm công việc gì, có nên theo đuổi công việc về tâm linh không, tại sao có gì đó bên trong cảm thấy rất thôi thúc nhưng lại có nhiều nỗi sợ.

Thông thường đúng là khi biết mình có nỗi sợ thì sẽ cần đào sâu xem nỗi sợ đến từ đâu, tổn thương nào để bắt đầu xử lý. Nhưng với bạn hôm qua, guides bảo là bạn ấy cứ loanh quanh trong việc chữa lành quá lâu rồi. Vấn đề không cần phải dừng lại lâu tới mức đó nhưng đôi khi chúng ta bị mặc định là tu tập thì phải chữa lành hết, phải đào thật sâu thật kỹ, phải có rất nhiều vấn đề, đáng ra phải move on từ lâu thì vẫn kẹt lại trong chuyện cũ để đi tìm nguyên do. Guides cho ví dụ hơi buồn cười nhưng để minh họa thôi, đấy là giả sử ngày bé bố mẹ không cho ăn kem vì sợ con bị đau họng. Tới khi lớn rồi, có thể tự quyết định ăn gì vào lúc nào thì vẫn bị ám ảnh chuyện cũ và cứ truy ngược về xem tại sao bố mẹ lại sợ mình đau họng nhỉ, bố mẹ nghĩ gì mà lại làm thế, v.v

Guides cũng ví việc bạn ấy cứ mãi chần chừ không hành động giống như ra chợ mua trứng mà cứ cầm lên đặt xuống từng quả để chọn quả nào trông hoàn hảo tròn trịa nhất. ‘Chưa bắt đầu làm mà đã bị áp lực phải là một thứ gì đó vẹn toàn, vừa có hình ảnh đẹp, vừa giúp được người khác, vừa phù hợp với tính cách’, thế là ‘bao giờ phải chữa lành xong hết thì mới làm được’.

**

Mọi người có thấy mình trong đấy không? Chúng ta cứ tìm đủ công cụ, phương pháp để chữa lành, có thể biết rõ vấn đề nằm ở đâu và cần làm gì rồi nhưng mãi vẫn chưa nhảy ra được. Mình đang chờ điều gì? Phải chăng lý do không còn nằm ở nguyên nhân nữa mà là ý chí quyết tâm thay đổi và động lực hành động?

Chắc chắn là khi chạm tới những thôi thúc, khát khao sâu thẳm nhất của linh hồn thì nó cũng sẽ đánh thức rất nhiều nỗi sợ. Chúng ta càng đi xa khỏi vùng an toàn bao nhiêu, như sợi dây thun càng kéo giãn, thì lực bật kéo chúng ta về lại routines cũ lại càng mạnh.

Biết được nguyên nhân dẫn đến nỗi sợ và tổn thương chỉ là điểm xuất phát thôi. Guides hay bất cứ người coach nào cũng không thể thay bạn hành động được. Chúng ta hay nghe câu ‘Linh hồn sẽ không chọn bài học quá sức với mình đâu (cũng đồng nghĩa là nếu chúng ta thấy mình đang loay hoay kiệt quệ học mãi không xong thì hãy tin là vì mình có khả năng handle được bài học đó)’. Nhưng nó cũng là việc spirit guides sẽ không nói gì hay cho biết trước điều gì mà quá khả năng tiếp nhận của chúng ta đâu. Nhiều người tìm đến guides, kỳ vọng được nghe những thứ cao siêu vĩ đại nhưng lại thấy đâu đó đều là những vấn đề tự mình đã lờ mờ nhận ra, đã thấy lấn cấn từ lâu.

Đây là một dấu hiệu tốt! Nó chứng tỏ:

1) là thông điệp từ higher-self và guides đã chạm tới bạn rồi nhưng cứ mãi không tin. Giờ được nghe lại từ người không biết gì về mình để được khẳng định lại;

2) bạn có khả năng tự phản tư, bắt đầu hiểu mình hơn và có thể tự làm việc với bản thân rồi;

3) chìa khóa để unlock các chỉ dẫn sâu xa hơn đến từ việc phải xắn tay áo vào làm đã, hành động, tiến lên thêm một bước.

Mình với nhiều bạn cũng làm những công việc về chăm sóc sức khỏe tinh thần cho người khác hay nói đùa với nhau là: ‘Muốn (chữa) lành nhanh thì cứ phải xông vào thực chiến, đồng hành với thân chủ thì sẽ thấy bao nhiêu nỗi sợ trồi lên hết! Không có cách nào mà vừa muốn đẹp vừa muốn không đau đâu hichic, nhưng đau được là tốt vì càng ngày sức đề kháng sẽ càng mạnh lên!'.

Linh hồn chúng ta lạ lắm. Khi mình đang đi phăm phăm thì 'nó' bắt mình chậm lại; khi mình nghỉ ngơi lâu quá rồi thì 'nó' lại dựng mình dậy bắt hành động đi. Một trong những dấu hiệu cho thấy chúng ta đang được dựng dậy đó là đụng trúng một thứ mà vừa khiến tim mình reo vui nhưng lại vừa làm mình sợ tới mức phát sốt luôn ấy 🤒 🤕

TRUST THE PROCESS ✨

.
Phương

Previous
Previous

Bạn có thể chữa lành cho thế giới bằng cách nào?

Next
Next

Ngày giải phóng đất nước