Cảm giác trống rỗng | ‘The Void’

Cảm giác trống rỗng | ‘The Void’

-

Lần đầu tiên mình được biết mùi cảm giác ‘trống rỗng’ là gì (mà cái này mình nghĩ nhiều người có lẽ cũng vậy) là từ hồi đi học. Thi cử căng thẳng nên cứ nghĩ lúc xong hẳn sẽ thấy vui lắm thoải mái lắm, thế mà tới lúc xong rồi lại thấy… bình thường, chẳng vui như mình tưởng. Lớn lên đi làm cũng thế, cứ tưởng đạt được cái này cái kia thì sẽ thấy thỏa mãn hài lòng lắm, nhưng đạt được rồi cũng lại thấy… bình thường. Tới lúc nhận ra hình như có vòng lặp đâu đó rằng thì là cứ sau một giai đoạn high quá thì thể nào sẽ đến một giai đoạn chìm xuống siêu low thì mình mới biết giai đoạn đấy có tên là ‘the void’.

Chẳng thấy vui cũng chẳng thấy buồn. Chẳng thấy có động lực ý tưởng làm gì mà cũng chẳng muốn gặp gỡ nói chuyện với ai. Chẳng muốn nghe, đọc thêm cái gì vì cũng chẳng đủ dung lượng để chứa thêm nghĩ thêm gì cả. Mà càng như vậy chúng ta lại càng tưởng mình bị làm sao nên càng cố vùng vẫy thoát khỏi trạng thái đấy càng nhanh càng tốt. Càng cố ngoi lên lại càng chìm sâu hơn. Rồi nếu thời tiết bên ngoài ẩm ương thì lại đổ tại thời tiết làm tâm trạng mình trồi sụt. Đi tâm sự với ai thì cũng chỉ được nghe lời khuyên từ người đã ‘vượt qua rồi’. ‘This too shall pass’, kiểu vậy. Sẽ qua thôi đừng lo. Yeah… nhưng bao giờ nó qua mới được chứ? Một ngày, hai ngày, một tuần, một tháng, hay là mình bị làm sao thật và sẽ bị kẹt trong trạng thái này mãi mãi?!?

Mình đã quen với vòng lặp này tới nỗi chỉ hơi chớm tới ngưỡng cửa ‘the void’ thôi là biết sắp phải tạm gác mọi thứ đang làm xuống để ngồi lại với nó rồi. Bác Đặng Hoàng Giang có quyển ‘Đại Dương Đen’ viết về những người bị trầm cảm. Mình thích từ ‘đại dương đen’. Không cần là phải bị trầm cảm mà chỉ cần ai đã từng đi qua những giai đoạn tự dưng cảm thấy trống rỗng, bị ‘cùn, đơ cảm xúc’ như nhiều người hay tả thì sẽ nhận ra sự mênh mông sâu thăm thẳm khi bỗng rơi vào đại dương (again).

Cái câu ‘This too shall pass’ đúng là khi bị nói sai thời điểm sẽ gây tác dụng ngược. Thay vì kéo một người lên thì vô tình lại dìm họ xuống sâu hơn. ‘Các người có ở trong hoàn cảnh của tôi đâu mà hiểu?’, kiểu vậy. Cho nên là những lúc đấy thật ra thứ chúng ta cần chỉ là một ai đó ngồi cạnh mình, không cần nói gì cũng được, không cần cố fix hay đưa cách giải quyết để giúp mình cảm thấy khá hơn. Cái chúng ta cần chỉ là một ai đó hãy tin mình, rằng tự chúng ta sẽ vượt qua được, nhưng ngay tại lúc này thứ duy nhất mình cần chỉ là một cảm giác kết nối và được kết nối. Cảm thấy ai đó ở thật gần nhưng đừng quá gần để chúng ta vẫn có đủ không gian process mớ cảm xúc hỗn độn này ở bên trong. Và rồi khi nào ổn hơn mình sẽ quay trở ra và thấy họ vẫn kiên nhẫn chờ ở đó.

‘All we need is love’ cũng lại là một câu rất sến và nếu nói sai thời điểm cũng lại làm một người co rúm lại. Nhưng nó là sự thật. Ngay cả trong những thời điểm khi ai đó trống rỗng nhất, chui vào hang nhất thì trong sâu thẳm, thứ họ đang cần chỉ là hơi ấm của sự quan tâm. Để cảm thấy rằng ít nhất vẫn có ai đó đang nhớ và nghĩ đến mình.

Và để thật sự tin rằng, 'Everything will be ok and we’re gonna be ok.'

Previous
Previous

Những kẻ khờ - The Fool

Next
Next

Tính nữ, trực giác & Divine Love [Psychic Unveiled - phần 9]