Một cuộc đời đáng sống.

Một cuộc đời đáng sống.

(trigger warning là bài này có nhắc đến cái chết và việc mất người thân nên mọi người cân nhắc trước khi đọc tiếp hen).

Mọi người hay nhắn hỏi mình để kết nối với người thân vừa mất, nhưng thật sự là mọi người không cần mình hay bất cứ kênh nào cho việc này đâu. Mọi người đã quen với dấu ấn năng lượng của họ rồi nên tuy không còn ở thế giới vật lý này nữa thì sự giao tiếp chỉ khác nhau ở cách tiếp nhận ngôn ngữ thôi. Không khác gì việc học cách làm việc với trực giác cả, thậm chí còn dễ hơn vì người thân ở phía bên kia cũng đang muốn chạm đến mọi người lắm.

-

Mẹ chồng mình mới mất từ tuần trước, hôm qua tổ chức đám tang ở một nhà thờ nhỏ. Lần cuối mình dự đám tang là của bố chồng cách đây 7 năm. Lần trước đó nữa là ông ngoại ở VN, cũng phải cách đây gần hai chục năm rồi.

Hôm qua lúc ngồi trên ghế đá trước cửa nhà thờ sau khi làm lễ xong, mình mới nhớ lại ký ức, cảm giác về hai đám tang của bố chồng và ông ngoại và về đám tang này. Lần đầu tiên mình được chứng nghiệm và hiểu tại sao người ta lại nói cái chết chỉ là việc linh hồn chuyển giao sang một cõi giới khác và cõi giới đấy ở ngay đây - vì đó đúng là những thứ mình đã thấy với mẹ chồng trong lần này.

Ngày bà mất thì trước đó cả tuần, bác sĩ, y tá trong viện ngày nào cũng tiên đoán là bà có thể đi bất cứ lúc nào, chắc chỉ trong nay mai thôi nhưng bà vẫn ở lại, cảm giác như đang chờ ai đó hay nấn ná còn gì chưa xong. Thứ 7 cuối tuần, con cháu được nghỉ làm thì mới vào đông đủ hết để thăm bà thì sáng chủ nhật bà đi.

Nếu ai đã trải qua cảm giác vừa phút trước người còn ở đây, cơ thể vẫn còn hơi thở thì ngay phút sau hơi thở đã rời đi, linh hồn đã ngắt sợi dây silver cord thì chắc hiểu cảm giác siêu thực ngay tại thời khắc đó. Sự sống vừa mong manh như một sợi dây; nhưng thế giới linh hồn cũng ở ngay đây, gần hơn bao giờ hết.

Ngày hôm sau mình kết nối với bà, nghe thấy bà bảo bà chờ mọi người vào đủ để chào lần cuối khi còn cùng sống ở cõi trần này (mình dịch năng lượng thành từ như cách mình dịch lời của guides thôi, nguyên văn là ‘Just want to say a last goodbye while we’re on the material plane together’).

Hôm qua tang lễ tổ chức trong nhà thờ. Cũng chỉ có tầm 50 người đến dự, toàn là gia đình, họ hàng, bạn bè thân thiết. Mình ‘nhìn thấy’ (‘cảm thấy’ thì đúng hơn) bà ở đấy, bao xung quanh cả không gian nhà thờ, đặc biệt là phía trước nơi đặt quan tài của bà có rất nhiều thiên thần. Người thân lên đọc tưởng niệm (tribute), kể lại những ký ức về bà, về việc mọi người yêu quý và nhớ bà thế nào. Tất cả những cảm xúc yêu thương như là từng đám mây được gửi tới, bọc xung quanh bà. Ở thời điểm ấy mình thấy các thiên thần đang nâng đỡ hai bên và nói với bà rằng: ‘It was a life well spent’ - ‘Con đã sống một cuộc đời ý nghĩa.’

Lễ trong nhà thờ xong thì xe đưa quan tài bà đi, sau đấy mình ra ghế đá ngồi một mình một lúc. Mình tune in, và biết nói thế nào nhỉ. Chúng ta hay hình dung linh hồn sẽ rất đau buồn khi chết đi vì không còn sống ở đây, không còn được gặp người thân nữa. Mình cũng có cảm nhận được nỗi buồn đấy của bà; nhưng một cảm xúc khác là sự thanh thản như vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ; một sự háo hức về một chuyến đi mới, một hành trình mới đang chờ đợi trước mắt. Sáng, rộng. Và yên tâm.

-

Mình cứ nghĩ về chuyện có những điều chúng ta tin vì ít nhiều nó make sense để thuyết phục lý trí; vì đâu đó nó khớp với những thứ chúng ta đã được nghe trước đó trong quan niệm truyền thống. Nhưng có những thứ nghe mà thấy xa vời quá là lý trí quy luôn thành ‘mình đang tưởng tượng’ ra nên gạt đi liền. Giống việc mình bảo mọi người có thể nghe thấy, cảm nhận được người thân đang ở ngay cạnh mình vậy.

Có lần mình cũng hỏi guides về chuyện ‘Nhớ đâu chúng ta tưởng tượng ra thật thì sao?’, xong guides bảo: ‘You try imagining it then!’ - ‘Con thử tưởng tượng ra xem có tưởng tượng được như thế không?’. Cái xong mình phì cười. Nếu thật là chúng ta đang tưởng tượng thì tại sao không nặn ra cái khác mà lại là thứ được in dấu xuống trong đầu, chảy vào suy nghĩ như vậy? 😄

Xong mình cũng nghĩ thêm về câu ‘It is a life well spent’. Con đã sống một cuộc đời ý nghĩa. Mẹ chồng mình gần như cả đời chỉ ở nhà làm nội trợ, chăm sóc gia đình, nuôi dạy con. Không có tiêu chuẩn về ‘sự nghiệp thành công’ theo xã hội đánh giá. Nhưng trong đám tang của bà là biết bao nhiêu tình yêu, tình thương từ tất cả những người có mặt và cả những người xem qua live nhưng vẫn hướng suy nghĩ về không gian ấy.

‘Một cuộc đời ý nghĩa’ theo tiêu chuẩn của linh hồn khác với ‘một cuộc đời ý nghĩa’ theo tiêu chuẩn của con người, nhỉ?

-

Mọi người cứ chuyện trò với người thân của mình bằng tâm tưởng nhé, họ sẽ nghe thấy và cảm nhận được hơi ấm và tình yêu hướng về họ. Nó là ánh sáng để dìu họ yên tâm đi tiếp trên hành trình linh hồn.

Khi chứng kiến một người thân qua đời, điều đó như một sự thức tỉnh để chúng ta sắp xếp lại các thứ tự ưu tiên. Vừa để nhận ra hơi thở mong manh nhưng cuộc đời cũng đáng quý biết chừng nào.

Cho tới cuối cùng, mọi thứ có thể đi qua, duy nhất chỉ còn tình yêu là ở lại.

Next
Next

Niềm vui, sự trù phú & mối quan hệ với tiền (phần 2)