Những sự trùng hợp ngẫu nhiên có sắp đặt
Những sự trùng hợp ngẫu nhiên có sắp đặt
***
Một trong những ký ức đầu tiên mà mình thực sự có ý thức để tin vào sự tồn tại của thứ gọi là ‘synchronicity’ - sự trùng hợp ngẫu nhiên có sắp đặt - là vào năm 18 tuổi, lần đầu đi học xa nhà. Cuối tuần đó mình đi tàu sang một thành phố khác thăm bạn, tối chủ nhật bắt tàu về lại thành phố mình ở. Sinh viên hay đi các chuyến muộn do giá vé rẻ hơn chuyến giờ cao điểm, mình đã nghĩ sẽ chợp mắt một tí trên tàu rồi lúc tỉnh dậy về đến nhà là vừa. Nhưng hôm đấy mệt quá thế là ngủ quên luôn khi tàu dừng ở thành phố mình ở. Lúc giật mình tỉnh dậy thì đã là 3h sáng, tàu về bến cuối ở một thành phố lạ hoắc. Nhà ga không có phòng chờ, đêm mùa đông châu Âu thì lạnh buốt, chuyến tàu tiếp theo là 6h sáng. Lúc đó chỉ có phương án ngồi thức mấy tiếng ở ga chờ trời sáng rồi bắt tàu về lại thôi chứ thiếp đi ngoài đường mà lại còn là con gái cũng nguy hiểm.
Đang loanh quanh không biết tính sao thì có một bác cũng đang đi lên đi xuống, trông mặt cũng đang có vẻ như đang bị lạc như mình. Bác thấy mình, trong đầu có lẽ cũng đang nghĩ tương tự, chạy ra hỏi: ‘Cháu đi quá bến hả?’. Mình bảo vâng, rồi bác ấy hỏi thế nhà ở đâu. Mình thật thà bảo ở Orléans. Xong cái bác ấy nói: ‘Ủa nhà bác cũng ở đấy. Bác vừa gọi cho vợ lái xe đến đón rồi. Cháu có muốn về chung không?’. Một lát sau vợ bác ấy đến, hai bác chở mình về tận cửa. Cũng chẳng kịp hỏi liên lạc để gặp lại hai bác ấy lần nào nữa để trả ơn.
-
Giờ nghĩ lại mình cũng thấy... hơi liều. Nhưng hồi đấy bé, không có khái niệm về việc phải đề phòng người lạ hay nguy hiểm khi nhận lời đi chung xe lúc đêm hôm như thế. Mình chỉ có cảm giác là mình tin được hai người này, cũng chẳng giải thích sao lại cảm thấy như vậy nữa.
Lần đó bắt đầu gieo vào lòng mình niềm tin và việc chọn tin vào lòng tốt, tình người, sự tử tế cho đi không tính toán. Nhưng còn một thứ khác nữa mà vài năm sau thỉnh thoảng mình vẫn lật giở lại tự hỏi: ‘Không thể có chuyện tình cờ một cách vừa vặn như thế được.’ Trong tất cả những khả năng có thể xảy ra, xác suất gặp được một người vào lúc 3h sáng, cũng đi quá bến và cũng ở tại thành phố nơi mình và mang đến sự giúp đỡ đúng lúc chắc cũng bằng với xác suất mình bị lừa hay bị bắt cóc 😅
Sau lần đó bắt đầu có nhiều chuyện, nhiều sự giúp đỡ được gửi đến đúng thời điểm mà mình đã thôi không thắc mắc về ‘thế lực’ nào đứng sau tất cả những sự sắp xếp này nữa.
Vì thế mình luôn viết là ‘Everything will be okay’. Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Chúng ta không bao giờ một mình. Vì đó là sự thật. Một cách hiển nhiên như mặt trời lặn rồi sẽ lại mọc.
Guides luôn nói với mọi người rằng ‘Leave some room for magic to happen’ (dịch: ‘Hãy chừa một chỗ nhỏ để những điều kỳ diệu có thể xảy ra’).
Nếu không tin rằng cuộc sống đầy những điều kỳ diệu không thể tính toán trước thì liệu chúng ta có mở cửa (và mở mắt) để nhận ra nó không? Hay ngược lại, nếu không trải qua những sự kỳ diệu khó tin thì chúng ta có tin vào những thứ mình không nhìn thấy được không?
Tin trước rồi sẽ thấy. Hay thấy trước rồi mới tin?
-
Có nhiều mong cầu, ý niệm chúng ta gửi đi nhưng lại muốn nó PHẢI xảy ra theo cách nhất định nào đó cơ. Chúng ta bảo mình tin vào ‘tâm linh’ và tin rằng có ông bà tổ tiên phù hộ nhưng lại bị dính mắc trong suy nghĩ rằng họ phải phù hộ độ trì từ thế giới bên kia mà quên mất rằng cách dễ nhất để spirits gửi sự giúp đỡ là THÔNG QUA con người. Đã bao giờ bạn có thôi thúc muốn làm gì, nói gì đó với ai đó mà không biết tại sao, chỉ biết là mình rất muốn làm vậy không? Khi đó bạn chính là người đưa thư, là vessel để spirits đang thông qua bạn gửi tới ai đó đang cần đấy.
Phần lớn chúng ta không ý thức được về điều này nên kênh dẫn (vessel) của mình hay bị tắc. Tắc nghẽn đến từ những niềm tin giới hạn, những nỗi sợ, nên khiến cho khả năng chứa (container) không đủ lớn để có thể hold thêm năng lượng được gửi đến từ spirits.
Chúng ta muốn nói gì với ai đó nhưng lại sợ sai nên lại rụt vào. Chúng ta muốn thể hiện tình cảm, sự quan tâm của mình với ai đó nhưng lại sợ bị từ chối, thế là lại chặn lại dòng chảy từ trái tim. Chúng ta muốn làm việc tốt nhưng lại sợ bị lừa, sợ bị mất niềm tin, thế là lại thôi.
v.v.
Đây là cơ chế hoạt động của kênh dẫn (medium) thôi - mình phải có ý thức khi nào mình đang mở, khi nào mình đóng và tổn thương gì đang làm mình bị đóng. Khi đã thành kênh dẫn thì mọi nút chặn sẽ bị khuếch đại lên để cho chúng ta thấy, đặng còn nới rộng container của mình.
Với ý này thì mỗi người chúng ta chẳng phải đều đang được đào tạo để trở thành một kênh dẫn đấy sao? ;)
‘Expect the unexpected’.
Hãy xác định là cuộc đời sẽ xoay vần chúng ta theo cách mình ít ngờ tới nhất. Nhưng cũng chính những thứ ‘unexpected’, thứ chúng ta ít kỳ vọng nhất được gửi đến vào lúc mình ít mong chờ tới nhất, lại chính là thứ (linh hồn) mình cần nhất mà chúng ta không bao giờ có thể tính toán được.
Vì lẽ đó guides mới gọi đó là ‘magic’, nhỉ.
😘
Phương