Vài chuyện linh tinh
Kể chuyện linh tinh sáng thứ 7 cho mọi người. Có những lúc mình nghĩ hay là mở thêm dịch vụ ‘thăm khám' năng lượng cho các quán cafe Chỗ mình ở, thị trấn thì nhỏ nhưng có tới tận gần 10 quán cafe, mình chỉ hay ngồi duy nhất ở một quán. Gọi là quán thì cũng không hẳn vì nó như một tiệm takeaway rồi kê mấy cái bàn ở hành lang cho khách ngồi. Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến không khí ở cái hành lang đấy, nó làm mình rất happy. Một phần vì mình không thích những nơi cảm giác bị đóng hộp, tối mù mờ, nhạc ồn ào, dù đẹp tới mấy nhưng vẫn làm mình khó thở. Hành lang này ở bên ngoài, thoáng khí, ở trên là mái tôn nhưng nắng chiếu qua được nên rất ấm; và hai là vì mùi cafe lan ra ngay từ khi bước tới cửa hành lang, và cái vibe happy mood được truyền từ khách này sang khách khác, rồi người sau tới lại mang thêm vào cái năng lượng chung đấy một ít không khí happy.
Chỉ có quán đó và thư viện là hai nơi mà nếu muốn đổi chỗ ngồi làm việc mình hay đến. Thư viện cũng là một nơi happy place với mình, tuy không phải ở ngoài trời nhưng có bàn kê sát cửa sổ nhìn ra cây cối ở bên ngoài. Tiếng xì xào với không khí học hành tập trung trong thư viện cũng là một năng lượng mang tính truyền mood. Đúng là nếu đã vào được mạch rồi thì ngồi đâu cũng chẳng quan trọng, nhưng tạo ra được mood để vào mạch thì lại cần không khí. Đó là tại sao mình hay bảo mọi người nên tạo ra một không gian thiêng liêng dành riêng cho việc thiền với các công việc tâm linh vì năng lượng sẽ được thấm, ngấm vào không gian thì khi chỉ cần ngồi xuống là chạm được vào mạch ngay.
Có nhiều thứ không thể dùng logic rõ ràng đen trắng để fix được mà chỉ có thể cảm, như chuyện vibe của quán cafe chẳng hạn. Nếu chủ quán nhạy cảm (intuitive) một chút thì sẽ cảm được vibe của quán để biết để điều chỉnh - nhưng cái này chắc cũng tùy đối tượng khách hàng mỗi quán hướng đến nữa.
Những hôm nào làm ở nhà, biết là cần phải viết nhưng rặn mãi không nổi vài dòng, để vào lại mood thì mình sẽ dọn hết đồ đạc linh tinh trên bàn đi, bàn thoáng đãng thì đầu óc cũng nghĩ được thông thoáng hơn. Còn những hôm mà ý tưởng chảy tới cần viết ngay mà chưa kịp viết xuống lúc đó, để qua cơn đi mất thì hôm sau có khi lại chẳng viết được nữa. Thế này mà bảo viết sách thì có lẽ phải vài năm mới xong, nhưng chắc vậy cũng hợp lý vì mình luôn nghĩ phải sau 40 tuổi mới ít nhiều đủ trải nghiệm để cô đặc lại thành sách.
Linh tinh vậy thôi… Chúc mọi người cuối tuần ấm áp hen!
Phương