Để cơn buồn qua đi.

Để cơn buồn qua đi.

Tối nay lúc chuẩn bị ăn cơm thì con mình (gần 7 tuổi) chạy vào bếp bảo: ‘Mẹ ơi tự nhiên con thấy buồn lắm’ (‘I don’t know why I suddenly feel sad mama’). Cả ngày đi chơi ở ngoài vẫn thấy con chạy nhảy vui vẻ bình thường nên lúc nghe thế mình cũng ngạc nhiên, xong mới hỏi: ‘Con có muốn mẹ ôm con không?’. Nó bảo có, thế là mình bế ra ghế ngồi vừa ôm vừa xoa lưng, rồi nó bảo: ‘Con cũng không biết tại sao con lại buồn nữa, chắc vẫn là vì bà nội mất hoặc sao đó’. Mình nói với con là không cần biết lý do đâu, có những ngày con buồn, có những ngày con vui, it’s ok to be sad, lúc nào con buồn thì nói với mẹ để mẹ ôm con thế này nhé. Ngồi được chừng 5 phút thì nó nhổm dậy bảo để con đi lấy tranh con vừa vẽ cho mẹ xem nhé. Có vẻ nỗi buồn đã được thấm qua hết cơn rồi.

Câu ‘It’s ok to be sad’ là câu mà trong một khoảng thời gian dài mình luôn phải tự nhắc mình để học cách ở lại với cảm xúc. Để nỗi buồn được thấm qua hết, không cần cố ép bản thân phải cảm thấy khá hơn, không cần cố tìm ra lý do, không cần tìm một thứ gì đó làm để khỏa lấp hay xua đi nỗi buồn. Có nhiêu đó thôi mà chúng ta, những người lớn, đôi khi lại quên mất. Hoặc là do chúng ta phải học cách trở thành người lớn quá nhanh trong khi còn chưa kịp được phép là-trẻ-con.

Hold space cho người khác tưởng đã khó nhưng hold space cho những cảm xúc của bản thân lại khó hơn gấp bội. Làm sao ở lại được với những cảm xúc khó chịu khi nó bắt đầu được đào xới lên. Sẽ có những ngày mà tâm trạng lên xuống như tàu lượn, sáng vui tối buồn, những lúc đấy có lẽ chúng ta sẽ quên sạch lý thuyết ‘chữa lành’ và cũng chẳng còn sức đâu để ngồi viết nhật ký quán chiếu đào sâu nên câu thần chú hiệu nghiệm nhất sẽ chỉ là: ‘It’s safe for me to stay. It’s ok for me to feel this way’. Mình an toàn để ở lại với những cảm xúc này. Mình được phép để cho những cảm xúc này thấm qua hết. Và phải thật sự để nó được thấm qua, xối qua hết các tế bào trên cơ thể. Một ngày, một tuần, một tháng, vài tháng, thậm chí là một (vài) năm. Nhưng lúc bắt đầu feel được cũng là lúc bắt đầu heal được.

Vài hôm trước tự dưng con cũng hỏi mình một câu không hiểu từ đâu ra: ‘Do you love yourself mama?’ (Mẹ có yêu mẹ không?). Lúc đó mình trả lời con là có, rồi hỏi lại: ‘Thế con có yêu con không?’. Nó bảo: ‘Con cũng có’. Mình không kịp hỏi tiếp là với con thế nào là yêu bản thân thì nó đã đi ngủ mất nhưng sau đấy mình mới ngồi nghĩ là thế với mình định nghĩa yêu bản thân là gì?

Hôm nay lúc ngồi ôm con thì mình đã có câu trả lời.

Đó là khi mình có thể ở lại với mình, thương mình, ôm lấy mình ngay cả trong những lúc khó khăn nhất, down mood nhất, buồn nhất, cô đơn nhất, thất vọng nhất.

Có thể trước giờ chưa từng có ai nói với chúng ta rằng: ‘Con có muốn bố/mẹ ôm con không?’ nhưng chúng ta phải làm được điều đó cho mình.

Cho mình, và vì mình.

❤️

Previous
Previous

Wounded healer và sự quay trở lại của thời đại Tính Nữ

Next
Next

Psychic, guides, bà đồng và một câu chuyện về cảm giác được sống