Psychic, guides, bà đồng và một câu chuyện về cảm giác được sống
Psychic, guides, bà đồng và một câu chuyện về cảm giác được sống
**
Bài này mình không là người kể chuyện mà đăng lại thư bạn ấy gửi thôi. Mình gặp bạn ấy lần đầu cách đây 2 năm, sau đó bạn ấy xảy ra một biến cố nợ nần lớn rồi bẵng đi một thời gian không nghe thấy tin tức gì của bạn ấy. Cho tới mấy tuần trước bạn ấy nhắn mình là: ‘Chị bảo lâu không thấy em thì đúng là suốt một khoảng thời gian rồi, em đã bỏ bẫng phần ‘tâm linh’ trong đời sống của mình rất nhiều. Em cứ đi làm, xong về mệt là ngủ. Cứ thế quẩn đi quẩn lại hết ngày. Có những lúc em nhận ra mình đang rớt khỏi đời sống xong lại tặc lưỡi bỏ qua. Cho đến những ngày này, khi sinh nhật em gần đến, em lại thấy trồi lên trong mình mong muốn được ‘sống’ nhiều hơn. Em sợ là cứ tiếp tục thế này, em sẽ ngày càng xa rời đời sống mất. Vì thế mà em quyết định nhắn cho chị’.
Bạn hỏi hai câu (mình trích lại câu hỏi vì liên quan đến thư bạn ấy viết):
(1) Sau biến cố về tiền bạc, em thấy bản thân ngày càng rúc mình sâu hơn. Em bị mất niềm tin ở bản thân rất nhiều, cảm giác có lỗi và sự tự ti của trước đây ngày càng lớn hơn. Em chỉ muốn co hết mình lại. Điều này thậm chí làm ảnh hưởng đến cả định hướng chọn công việc của em. Em chọn làm những việc chân tay thay vì dùng kiến thức của mình. Em xấu hổ về bản thân. Nên em muốn hỏi bài học nào dành cho em thông qua mối quan hệ với tiền ạ.
(2) Em đã về quê được hai năm nhưng mối quan hệ của em với bố mẹ ngày càng tệ. Em thấy mình thực sự rất tệ với bố mẹ nhưng một mặt thì em lại thấy bị tổn thương rất nhiều cũng chính từ bố mẹ. Em không có chia sẻ bất cứ cái gì, cũng chẳng chuyện trò, thậm chí là cũng không chào hỏi bố mẹ em luôn. Em dù nhiều lúc rất muốn bứt ra, đơn giản chỉ là một lời chào thôi mà em không làm được. Có cái gì cứ nghẹn lại. Em muốn cải thiện mối quan hệ với bố mẹ em thì guides có thể cho em lời khuyên gì không ạ?
Mọi người đọc thư của bạn ấy trước đã nhé, hơi dài nhưng dễ đọc lắm. Ở cuối thư bạn ấy hỏi về chuyện bố mẹ đi gọi hồn ông nội. Mình sẽ viết trả lời ở cuối bài nhé.
***
Chị Phương ơi,
Sáng nay em đã dậy thật sớm, nghe lại một lần nữa file ghi âm chị gửi và giờ là viết những dòng này gửi chị. Cảm ơn chị đã gửi tình yêu và ánh sáng từ Guides tới em để em lại lần nữa cảm nhận được mình được thương và được ‘sống’ như thế nào. Lần gặp Guides thứ hai này đã cho em thấy rõ hơn là Guides thực sự hiểu em, thực sự hiểu em. Chính sự hiểu này cho em một cảm giác an ủi cực kỳ khi mà em cứ cảm giác ở xung quanh không ai hiểu mình. Em cứ dựng lên một cái hàng rào, thu mình lại trong ‘cái hầm’, đóng mọi cửa lại rồi lại mong có ai đó sẽ gõ cửa rồi ôm lấy em. Hoá ra cửa vẫn luôn mở và chỉ chờ em đẩy cửa bước ra ngoài. Hoá ra là đơn giản thế.
Chị biết không, lần này gặp Guides khác nhiều với lần đầu tiên lắm. Em vẫn nhớ lần đầu, em là đứa bé thập thò ngoài cửa băn khoăn không biết có nên vào hay không thì lần này em thành đứa nhóc vừa đi vừa khóc khi trở về nhà. Mà thực tế là ngay khi chị nói ‘Everything is okay’ là em bật khóc nức nở. Em cứ ôm lấy mình mà khóc, cảm giác tắc nghẹn bao lâu cũng theo cơn nức nở ấy mà trào ra. Rồi tiếp đó đúng là cảm giác ‘rưng rưng’ khi mình được ở trong một tình yêu thuần khiết đến vậy. Chỗ em ngồi hôm ấy là chỗ ngày bé em cũng hay chui vào rồi khóc mỗi khi tủi thân. Nhưng lần này em khóc vì em hạnh phúc ấy chị.
Em cũng cảm ơn chị vì trong suốt buổi, em luôn thấy chị cố gắng đào sâu theo câu hỏi của em nhưng thực sự Guides hiểu em vô cùng. Có thể câu trả lời nghe thì chẳng liên quan hay giải quyết được cái mà em hỏi nhưng lại là chìa khoá cho thứ cứ nghẹn mãi trong em suốt thời gian dài. Trước cả khi câu chuyện nợ xảy ra thì em thấy mình đã có xu hướng dần đóng cửa. Em từ một đứa trông đầy sức sống thì trở nên lặng lẽ, khép mình. Em so sánh mình với nhiều người và thấy mình không đủ giỏi. Nhưng cái cách em làm không phải là cố gắng học tập thêm mà lại là tự nhốt lại dằn vặt chính mình. Biến cố nợ nần có lẽ chỉ là một cái hố mà khiến em tự đào sâu chôn chặt mình thêm. Em cứ sống mãi trong cảm giác tồi tệ, mình làm khổ người khác và mình không có khả năng gì. Nó làm tê liệt cả ý chí muốn sống của em. Cứ mỗi lúc có ánh sáng chiếu vào, em có thêm chút niềm tin để sống thì cái cục nghẹn đó lại trồi lên. Em một lần nữa lại tự mình dìm mình xuống.
Như công việc hiện tại của em cũng vậy. Ngày trước em luôn mong mình có thể làm gì đấy cho trẻ em để tụi nó lớn lên trong một môi trường hạnh phúc an lành nhất có thể. Nhưng rồi em của hiện tại làm một người công nhân ngày ngày trôi qua với việc vận hành máy móc, lặp đi lặp lại. Em còn xấu hổ khi mình đang làm công nhân nữa. Em dù tự nói với mình là công việc nào cũng có ý nghĩa của nó, miễn là mình không làm hại ai, mình làm hết sức của mình thì đều tốt cả. Nhưng em vẫn chưa bao giờ dám dõng dạc nói mình đang làm công nhân hết.
Có một điều nữa cũng thay đổi mà em ghi nhận ở đây là ngày trước, em là một đứa sống rất tham vọng, hay hơn thua so với người khác. Nhưng đúng như Guides nói, khi em chạm đáy rồi, em ngày càng thấy mình muốn sống một cuộc sống bình thường, làm một con người bình thường. Cái bình thường mà em mong là em có thể cảm nhận được những điều đẹp đẽ, tử tế ở trong từng cái nhỏ nhỏ xung quanh mình. Em không cầu mình phải trở thành ai hay mang trọng trách giải cứu thế giới gì. Em muốn mình được thực sự ‘sống’ giữa cuộc đời này thong dong, tự tại. Em thực lòng cũng chưa biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo nhưng tâm thế muốn tận hưởng cuộc sống làm em thấy mình muốn sống thêm như một con người. Em cũng không biết mình như thế có được không, nhưng em thấy mình nên thử. Điều này cũng làm em thấy là em hoàn toàn có thể làm một người công nhân hết lòng đồng thời cũng có thể là một nhà thơ chẳng hạn :))))
Với câu chuyện của em và bố mẹ, em không ít lần đã muốn viết 1 lá thư bày tỏ lòng mình mà em cứ chần chừ mãi. Em sợ. Em không biết bố mẹ sẽ phản ứng thế nào. Em cũng sợ là mình viết ra rồi bố mẹ có thể không hiểu, và vô tình lại nhấn thêm vào nỗi đau em mang trong mình. Nhưng có lẽ lần này em cần quyết liệt hơn cho việc viết ra. Chính bản chất việc viết ra được em nghĩ cũng là cách em tự giải thoát cho chính mình. Còn phản ứng của bố mẹ thế nào, em không thể đoán trước được. Nhưng dù sao, khi viết được ra, em cũng đã bước về phía cánh cửa tự do kia thêm một bước.
Có 1 chuyện này, em muốn nhờ chị Phương gỡ rối giúp em một chút với ạ. Nó luẩn quẩn trong đầu em mấy hôm nay.
Chuyện là bố mẹ em có đi gọi hồn ông nội để hỏi về chuyện dời mộ cho ông. Em cũng không biết mình có dùng đúng từ không nhưng đại ý là bố mẹ đi gặp ông như thế. Trong buổi đó, bố mẹ có hỏi về em và lời của cô đồng được nhà em ghi lại. Mẹ em cho em nghe thì em thấy đúng là giọng của một người đàn ông có tuổi, có sự đau đớn về bệnh tật. Ông em mất vì tràn dịch màng phổi cũng tầm 35 năm rồi.
Khi nói về em, ông bảo em là đứa cộc cằn, bố mẹ em phải chịu đựng em rất nhiều. Nếu em không thay tâm đổi tính thì sẽ rất khó sống ở ngoài kia.
Khi em nghe ông nói vậy, em xin lỗi chị nhưng mà em thấy ông chẳng hiểu gì về em cả. Em thấy phản ứng của cơ thể em bài xích vô cùng. Người em cứng hết lại, ngay lập tức em thấy mình bật cơ chế phòng vệ lên. Sau mấy hôm, em có kể cho một người chị và chị ấy nói em cũng hơi bảo thủ nên khi nghe ai nói điều gì không hợp ý mình em sẽ như vậy. Điều này làm em sợ chính em mấy hôm liền.
Nhưng khi em nghe lại file thu âm buổi gặp với Guides, em lại cảm thấy mình đâu có tệ như thế. Em tự nhiên không biết đâu mới thực sự là mình. Cái cảm giác chống đối khi nghe ông nói có phải là biểu hiện cho sự cố chấp của em không? Hay là nó chỉ đơn thuần là phản ứng khi em biết nó không đúng là mình.
Nếu hôm gặp Guides, em cảm thấy mình được hiểu được thương thì hôm nghe lời ông nói về mình, em thấy mình tệ kinh khủng. Nhưng đó lại là lời của ông em và bố mẹ em thì tin tưởng tuyệt đối.
Em không biết là mình nên tiếp nhận những điều này như thế nào hở chị? Hay là ở mặt linh hồn thì em là một đứa rất ổn nhưng ở mặt con người, em tệ thật sự như vậy ạ?
Cảm ơn chị đã kết nối và mang đến cho em nguồn năng lượng ấm áp từ Guides, em được vỗ về an ủi, động viên nhiều nhiều lắm.
Chúc chị ngày mới an lành,
L.
***
Nếu mọi người còn đọc được đến đây thì đọc thêm một tẹo nữa nhé ^^ Mình viết thêm vài đoạn về những gì bà đồng nói.
Trong video về psychic mình post hôm trước, mình có nhắc đến ‘attunement’ là thứ quan trọng nhất khi làm các công việc về tâm linh chứ không phải chỉ là mỗi khả năng ngoại cảm.
Khi một người chết đi, thể vật lý và thể phách/thể sức sống (etheric body) được để lại trong cõi vật chất và cõi ether, còn lại thể astral/thể cảm dục và soul essence/higher-self của người đó sẽ về lại thế giới linh hồn.
Điều này có nghĩa là: khi một người đã mất lâu rồi và được gọi hồn lên, thì ‘hồn’ đang nói thông qua bà đồng CHƯA HẲN đã là higher-self/soul essence của chính người đó mà có thể chỉ là một thực thể khác đang mượn phần vỏ, phần thể phách (ether body) của họ. Phần hồn thật (higher-self) có thể đã move on, đi tiếp rồi.
Mình biết nói điều này nghe có thể hơi controversial nhưng nó là sự thật. Spiritual Science (khoa học tâm linh) được mang ra vào cuối thế kỷ 19 ở châu Âu trong giai đoạn mà phong trào thông linh học với các buổi séances, gọi hồn đang rất phổ biến cũng là cách để giảm bớt những sự mê tín dị đoan.
Dù chúng ta có nghĩ phần con người có ‘xấu xa’ tới đâu thì God, Christ sẽ không bao giờ nhìn mình theo cách như vậy. Vì đó không phải là bản chất thật của linh hồn chúng ta.
Christ sẽ khơi lên phần sáng, phần thiện, những tài năng, phẩm chất trong mỗi người để chúng ta có thể đi trên con đường mà Người đã đi, đó là mục đích chúng ta ở đây. False light sẽ không bao giờ nhìn quá được tầng mà nó chưa chạm tới và sẽ chỉ gieo lên nỗi sợ khiến bạn cảm thấy thật tệ về bản thân.
Hãy tin vào phản ứng của cơ thể khi tiếp xúc với các nguồn năng lượng. Lý trí có thể lấy lý do nhưng cơ thể sẽ không nói dối bạn.
Cám ơn mọi người đã đọc bài hen 🥰
Phương