Một vài ghi chép nhỏ

Một vài ghi chép nhỏ

-
Hai hôm nay mình đang fasting. Cũng không hẳn để thải độc hay gì mà chỉ là vài hôm trước bỗng dưng ăn không thấy ngon, cảm giác ăn chỉ để không đói chứ đứng nhìn tủ lạnh vài phút không biết mình muốn hay thèm gì cả. Cứ một đợt cơ thể mình lại báo hiệu cần reset như vậy để deep healing. Vừa xem cơ thể cần điều chỉnh gì và vừa xem có attachment nào không. Lạ một cái là tưởng cả ngày không ăn thì sẽ đói nhưng về mặt vật lý lại không đói. Những thứ mình tưởng là ‘cần’ thực ra lại không cần, như cafe chẳng hạn. Trước cứ nghĩ sáng không uống thì sẽ không đủ tỉnh táo để làm việc nhưng hóa ra đó chỉ là tâm trí lập trình thôi, không có nó cũng không sao. Bụng không nặng nên đầu óc lại tỉnh táo hơn, bao nhiêu thứ lao xao ở dưới bề mặt được dịp nổi hết lên.



Bên mình bắt đầu sang mùa đông, ngày ngắn và ít nắng dần. Đi ra khỏi cửa là có thể ngửi thấy mùi củi đốt từ ống khói nhà hàng xóm, đúng không khí mùa đông trên núi. Quá khu mình ở một tí có rất nhiều retreat. Ai muốn ‘lên núi’ (theo đúng nghĩa đen) sống ẩn dật rất dễ.

Viễn cảnh về một căn phòng với ánh lửa đỏ bập bùng, trong một ngôi nhà gỗ ẩn náu trong rừng, ngày ngày chỉ cần ngồi đọc sách, uống trà, viết lách, không phải màng đến xã hội đang hối hả thế nào ngoài kia - nó như một giấc mơ của những con người anti-social. Những người hướng nội. Hay một từ gần đây được nhắc đến nhiều là những ‘chú cừu đen’. Mình cũng từng viết về từ này nhưng không hiểu sao lại đang có cảm giác có vẻ nó được dùng như một khái niệm để ego thấy mình trở nên khác biệt (và đặc biệt).

Thực sự là chẳng ai muốn làm cừu đen cả. Hãy tin mình. Nếu được chọn, sẽ không ai muốn mình khác người tới nỗi trắng-đen rõ mồn một ra như vậy cả.

Hôm qua nói chuyện với một bạn, mình bảo là những người sống ẩn dật, có thể đúng là một phần họ chán sự rối ren phức tạp của thế giới con người, nhưng một phần khác mình chắc chắn là do họ cảm thấy chẳng ai hiểu được mình.

Chẳng ai hiểu được sự phức tạp nội tâm của họ. Chẳng ai hiểu được sự nhạy cảm mà cứ được bảo đó là ‘một món quà’. Quà gì mà nhiều khi thà không nhận còn hơn, vì đi kèm với món quà còn là một ‘món nợ’, là cảm giác cô đơn tột cùng.

'Một món quà, một gánh nặng, hay một lời nguyền? Hay tất cả những thứ ấy?' - một câu mà mọi người hỏi guides rất nhiều.


Con người không được thiết kế để sống tách biệt ngắt hoàn toàn kết nối với thế giới. Vừa là bản năng sinh tồn nhưng cũng là nhu cầu cảm xúc. Dù nghĩ rằng mình ổn, mình không cần ai thì sự thật là chúng ta sẽ vẫn thèm những kết nối với con người. Được nghe tiếng người, được nói ra tiếng lòng và hy vọng có ai đó hiểu ngôn ngữ mình đang nói. Không cần hiểu hết cũng được, chỉ cần ở cạnh lắng nghe để ít nhất chúng ta biết rằng đầu dây bên kia có người đang bắt máy.



Những ngày ít nắng thế này mình cũng cố gắng phá lệ, dậy mặc ấm đi bộ từ sớm. Không đeo tai nghe, không nhạc, không podcast, chỉ là đi ra ngoài để cảm nhận cái lạnh phả vào mặt. Gặp bác hàng xóm đang làm vườn, bác hỏi với sang: ‘Đi bộ huh? Có đi được đến cuối rừng không?’. Nghe tiếng người vào những lúc lòng rối ren thấy ấm áp lạ kỳ.

Chúng ta ngại mở lời rằng thứ mình cần đôi khi chỉ đơn giản là một tiếng hỏi thăm.

Để biết rằng mình vẫn đang sống.
Để biết rằng ở đầu dây bên kia vẫn luôn có người bắt máy.
Có một ai đó quan tâm đến mình.
Và họ sẽ ở lại.
.
.
Phương

Previous
Previous

Tổn thương tính nữ & tính nữ tối/dark feminine 

Next
Next

Bảo vệ năng lượng và tấn công tâm linh