Nếu biết trước tương lai thì cuộc đời có dễ hơn không?

Nếu biết trước tương lai thì cuộc đời có dễ hơn không?

***
Sau mấy bài về luân xa 1, có vài comment của mọi người làm mình suy nghĩ lắm. Mọi người hỏi là:

- Làm sao để thoát khỏi survival mode khi cuộc sống đang khó khăn?
- Không thích gì hoặc không biết mình thích làm gì thì phải làm sao?
- Làm gì để lấy lại được niềm vui và động lực sống?

Mình không muốn đưa lời khuyên kiểu self-help lý thuyết sáo rỗng, nghe thì tưởng love & light nhưng vẫn có gì đó của người đứng ngoài đang nói vọng vào người đang lặn ngụp bên trong.

Rồi thì nói với mọi người như thế làm sao được khi có những ngày chính mình cũng low mood, cố mãi cũng chỉ raise lên được 5 điểm, khuyên gì vào lúc đó nghe cũng cứ sai sai thà đừng nói gì còn hơn.

***

Tối qua mình xem một tập trong series phim về cuộc đời của Jesus (‘The Chosen’ nếu mọi người quan tâm), có đoạn nói chuyện giữa Jesus và John như thế này làm mình phải pause lại ngồi ngẩn ra một lúc để ngấm:

▪︎John: ‘I’m starting to think why are you taking this so slow? 30 years you’ve been here. What I’m saying is, taking all this time, telling all these stories, I must confess I’m eager for you to get to the point.’ (dịch: ‘Anh đang nghĩ là tại sao em lại cần nhiều thời gian thế? Em đã ở đây 30 năm rồi. Ý anh là, em mất nhiều thời gian thế, kể nhiều chuyện thế để làm gì, anh nóng lòng muốn thấy em thực hiện điều mà em ở đây để làm.’)

▪︎Jesus: Look, I’m going to tell stories that make sense to some people, but not to others. And that’s just how it’s going to be. (dịch: ‘Anh, em sẽ kể những câu chuyện có ý nghĩa với người này, nhưng không có nghĩa với người khác. Và đấy sẽ là cách mà việc này diễn ra.’)

▪︎John: Is becoming real, isn’t it? Everything we prepared for. (dịch: ‘Mọi chuyện đang trở thành sự thật rồi, phải không? Tất cả những gì chúng ta đã chuẩn bị trước.’)

▪︎Jesus: It is. (dịch: ‘Đúng vậy.’)

▪︎John: It’s heavy when it becomes real. Do you feel ready? (dịch: ‘Cảm giác thật nặng nề khi mọi thứ trở nên thật như thế này. Em đã thấy sẵn sàng chưa?’)

▪︎ Jesus: I’m always ready to do my Father’s Will. But that doesn’t make it easy. (dịch: ‘Em luôn sẵn sàng để theo ý Cha. Nhưng điều đó không làm cho việc này trở nên dễ dàng hơn’.)

Mình trích mấy câu ngoài ngữ cảnh nên mọi người đọc có thể thấy không make sense lắm nhưng xem cả series này mình không tua nhanh được vì có nhiều thứ bị vỡ ra ở bên trong. Riêng đoạn ở trên làm mình xúc động thật sự, nhất là sau cả ngày cứ nghĩ về mấy câu mọi người hỏi.

Tất nhiên phim cũng hư cấu nhiều nhưng tinh thần đằng sau thì mình tin là thật. Xem phim không có cảm giác bị truyền đạo hay gì mà lại rất gần gũi vì nó ‘người’, bởi Jesus thật sự đã sống cuộc đời là một con người.

Nghe Jesus nói ‘That doesn’t make it easy’ khiến mình thấy được đồng cảm, như thể nói chuyện với một người bạn mà họ hiểu, chỉ cần một câu nói: ‘I get it. I hear you’ cũng đủ thấy ấm lòng.

Dù đã được biết trước và chuẩn bị trước nhưng con đường vẫn sẽ khó. Cái khó cũng là cái khó chung, vì nó tương ứng với sức mạnh và trách nhiệm. Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, độ khó càng cao.

***

Mình kể chuyện này vì chúng ta cứ hay bị nghĩ rằng: ‘Chỉ cần biết trước con đường; chỉ cần biết sẽ phải làm gì; chỉ cần có ABC giống người kia; chỉ cần biết mình thích gì, v.v. thì mọi thứ sẽ dễ hơn.’ Nhưng không phải đâu.

Sẽ có những ngày khó khăn.
Sẽ có những ngày chúng ta hoàn toàn mất động lực.
Sẽ có những ngày mình chẳng tìm được lý do gì để ra khỏi giường.
Sẽ có những ngày cảm giác như trong lòng có một hố đen, chẳng có gì ngoài sự trống rỗng và bất an.

Nó là một phần của 'thỏa thuận' rồi.

Điều khổ nhất không phải là chính thứ làm mình khổ, mà là kỳ vọng rằng mọi thứ sẽ dễ dàng để rồi bị vỡ mộng khi thực tế không như mình muốn.

Đi đường nào thì cũng sẽ khó như nhau cả, mình cam đoan là vậy. Cho nên chúng ta đừng so sánh cuộc sống của người này sướng hơn hay khổ hơn mình; hay họ ‘có vẻ’ biết cần phải đi đâu còn mình thì vẫn loanh quanh lạc lối. Chúng ta chẳng biết một người tới khi thật sự BIẾT họ.

***

Trước khi viết bài này mình rút được lá ‘The Hermit’. Nếu cuộc đời không có trách nhiệm, áp lực, nghĩa vụ thì chắc ai cũng muốn làm ‘Hermit’ hết.

Nhưng bên cạnh áp lực, nghĩa vụ kéo chúng ta ra khỏi hang, còn một lý do nữa mà mặc dù biết sẽ khó nhưng vẫn (muốn) làm, biết sẽ khổ nhưng vẫn ở lại.

Đó chính là cảm giác được sống.

Có thể chúng ta sẽ chẳng bao giờ hiểu hết ý nghĩa của từ 'được sống' cho tới lúc phải dọn dẹp để chuẩn bị rời đi. Cái cảm giác 'bittersweet' mà mình hay nhắc đến.

Nhưng làm gì còn con đường nào khác bây giờ.

‘Once you’re in, you have to follow the rules’.

Ngay cả Jesus cũng hiểu rõ điều này.

It is what it is.
So it shall be.

.
.
Phương

Next
Next

‘You are safe here, with us.’