‘You are safe here, with us.’

‘You are safe here, with us.’

***

Sau bài luân xa 1 hôm trước thì có bạn nhắn tin cho mình là: ‘Em ít khi quyết đoán trừ một số vấn đề thường xuyên giải quyết, còn lại là hay chần chừ hoặc dễ bị ảnh hưởng từ người khác. Đơn cử như hiện tại em đang tính cùng chồng và hai con dọn ra ngoài, sau thời gian ở cùng bà ngoại, gia đình anh trai. Em thì thấy đây là điều cần thiết, vì gần nơi làm việc hơn, một phần cũng muốn thay đổi môi trường, muốn bước ra khỏi thế giới của bà ngoại. Nhưng chồng em thì lo lắng về chi phí, em cũng suy nghĩ việc dọn ra, bà ngoại sẽ buồn, ngay cả bản thân em cũng buồn. Em không biết làm sao cho phải nữa.’

***

Mọi người có quen với những câu hỏi dạng prompt như: “Hãy tưởng tượng hôm nay là ngày cuối cùng bạn sống trên Trái Đất, có điều gì bạn muốn thực hiện không?”

Mình đã từng thấy câu hỏi đó rất hay, cho đến khi ngẫm kỹ hơn thì lại thấy… nó không hiệu quả cho lắm.

Vì sao? Vì lý trí chúng ta biết là mình… chưa chết.

Chúng ta biết đó chỉ là một giả thuyết tưởng tượng, và mọi thứ vận hành xung quanh đều đang phủ nhận giả thuyết ấy.

Chúng ta có thể viết ra một danh sách dài những điều mình muốn làm:

- chuyển việc

- tỏ tình

- chuyển nhà

- học một thứ mới

v.v

Nhưng để bảo thực sự bắt tay vào làm thì lại là chuyện khác.

Vì cái cần vượt qua không phải là sự lười. Cũng không hẳn là sự thiếu thời gian hay thiếu động lực.

Mà là sự sợ thay đổi.

Thay đổi nghĩa là bước ra khỏi điều mình đã quen, dù có thể không hạnh phúc không hài lòng lắm nhưng ít ra vẫn mang lại cảm giác là mọi thứ vẫn trong vòng kiểm soát.

Thay đổi giống như phải viết lại một trang giấy trắng hoàn toàn. Là việc bước vào vùng trống (the void). Tương lai chưa biết sẽ diễn ra thế nào. Và chắc chắn nó sẽ trigger lên nỗi sợ về sự không an toàn.

***

Sau hai tuần nhà mình có việc nên di chuyển nhiều, thói quen bị đảo lộn, ít không gian thời gian một mình, mình đã cố nén bản thân để giữ cho mọi thứ ‘bình thường’ thì tới sáng hôm qua nó bung hết ra thành cơn anxiety attack, ập tới lúc mình vừa ngủ dậy. Cả ngày cố loay hoay trong nó để xả ra mà vẫn không hết, cảm giác lòng cứ chộn rộn bất an không vì lý do cụ thể nào cả.

Đến sáng nay mình mới thật sự có thời gian chậm lại ngồi xuống thì câu đầu tiên bị guides nhắc là: ‘Embrace the change’. Cố học cách đón nhận sự thay đổi đi con. Cơn panic attack ập tới hôm qua là dấu hiệu mà vô thức vừa gỡ đi một bám chấp nào đó, và lại một lần nữa phải ‘embrace the void’.

Linh hồn thì coi thay đổi là chuyện tất yếu để phát triển; còn lý trí thì cứ cố níu kéo muốn mọi thứ phải trở về như cũ.

Tới bây giờ mình cũng chẳng biết có gì gọi là sự-an-toàn-tuyệt-đối đến từ bên ngoài không nữa. Nếu cuộc sống cứ diễn ra đều đều mỗi ngày thì có chắc là sẽ an toàn hơn so với việc chúng ta chủ động tạo ra sự thay đổi không?

***

‘You are safe here, with us.’

Đấy là những câu đầu tiên mình nghe thấy spirits nói lúc mình mới bắt đầu học cách quay vào trong. Nó không phải là lời hứa hẹn về một tương lai hay phép màu nào cả, mà chỉ là cảm giác an toàn. Một câu nghe đơn giản mà chúng ta chờ cả đời để được nghe ai đó nói với mình rằng mình an toàn rồi, mình có thể thả lỏng được rồi...

Khi cảm thấy an toàn với việc ngồi xuống với mình thì chúng ta mới bắt đầu nhìn sự thay đổi như là người dẫn đường giúp mình điều chỉnh khi tới khúc quanh...

**

Một bài ghi chép linh tinh. Chúc mọi người một tuần mới an lành nha

Previous
Previous

Nếu biết trước tương lai thì cuộc đời có dễ hơn không?

Next
Next

Nội lực của linh hồn