Cẩm nang nhỏ cho người mới bắt đầu hành trình chữa lành (shadow work)
Cẩm nang nhỏ cho người mới bắt đầu hành trình chữa lành (shadow work)
–
Vài tuần trước mình có test thử nội dung cho một lớp Viết chữa lành mình định mở. Test demo với vài bạn để lấy feedback nhưng sau đấy mình nhận ra cách tiếp cận của mình có thể hơi khó cho người mới nắm bắt được ngay nên mình lại tạm hoãn để review lại nội dung. Rồi cách đây mấy hôm group hội viên có buổi thảo luận cũng về chủ đề shadow work. Chỉ có hai tiếng nói chuyện cũng chưa đi được đến đâu nên mình ra đây vài bước nhỏ cho những ai mới chập chững đi trên hành trình này ha.
(Hôm qua nhìn thấy chiếc ảnh của em bé ngựa Tiểu Dã vừa chạy vừa khóc kèm caption ‘Cái gì sợ thì mình có thể vừa khóc vừa làm’, yêu quá huhu. Nó đúng là tinh thần làm shadow work mọi người ạ.)
**
Một khó khăn khi chúng ta mới bắt đầu tiếp cận với tâm linh và các khái niệm như chữa lành, làm việc với phần tối (shadow work), đấy là sẽ khởi sinh thêm rất nhiều câu hỏi như:
▪︎ phải bắt đầu từ đâu?
▪︎ làm sao biết mình có tổn thương hay không? (có bị ‘rách’ không để cần phải chữa?)
▪︎ làm sao biết mình có những tổn thương gì để chữa?
▪︎ chữa lành cụ thể là phải làm gì?
▪︎ phải ‘chữa’ đến bao giờ?
▪︎ khi nào thì biết mình đã chữa lành xong rồi?
v.v.
Bài này nếu muốn mình cũng có thể viết thành một cuốn ebook cẩm nang được thật. Nhưng trước mắt mình không muốn mọi người tiếp nạp nhiều quá lại rối xong cuối cùng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu luôn, nên chúng ta sẽ đi từ bước nhỏ đầu tiên trước đã nhé.
**
Từ shadow work, làm việc với phần tối, là khái niệm bắt nguồn từ thuyết phân tâm học của Carl Jung. ‘Shadow’ là phần bị kìm nén, che giấu, chối bỏ. Dịch là ‘phần tối’ cũng không đúng lắm vì dễ bị hiểu nhầm tối = xấu = phải loại bỏ. Trong khi thực tế làm việc với phần shadow là chúng ta học cách kết hợp cả phần ánh sáng và bóng tối trong mình để trở nên trọn vẹn. Shadow work là một phần trên hành trình kết nối lại với cái Tôi (Self) để trở thành một cá thể toàn vẹn (‘Individuation’). Nó cũng giống thứ mình hay viết là kết nối lại với Higher-Self/Ego, ‘Individuality’ theo Steiner.
Bước đầu tiên để làm shadow work, theo Jung, là chúng ta phải bắt đầu tách mình ra khỏi các định kiến, dán nhãn, những thứ đã đóng khung định hình danh tính khiến chúng ta nghĩ đó là mình, nhưng thực ra không phải là cái Tôi (Self) thật. Ở bước này chúng ta sẽ bị vỡ ảo ảnh: chúng ta sẽ nhìn thấy mình đã khoác lên mình những lớp mặt nạ gì để cố fit in theo tiêu chuẩn của gia đình, xã hội, định kiến; kéo theo đó là những nỗi sợ, mong cầu, v..v cũng bị điều kiện hóa để khớp với danh tính ‘ảo’ đó.
**
Mọi người nghe thấy mơ hồ ha! Đúng là nó mơ hồ thật nên nếu chưa quen với việc tự quán chiếu làm việc với bản thân thì biết nắm vào cái gì để quán chiếu đây!
Thông thường chúng ta sẽ hay đi từ các trigger, tức là khi nào có chuyện xảy ra làm mình bị kích hoạt, nổ tung cảm xúc, v.v thì chúng ta sẽ ngồi xuống xem tại sao mình lại có phản ứng như thế; cảm xúc đấy đến từ đâu, bài học ở đây là gì, v.v.
Nhưng chỗ này mình cũng phải nói thật là rất ít khi chúng ta tự nhìn thấy hết cái lưng của mình lắm lắm. Luôn có điểm mù là những gì tiềm thức chúng ta chưa muốn/chưa dám đối diện! Nói cách khác, chúng ta chỉ nhìn được tới mức độ chúng ta đã sẵn sàng và dám cởi bỏ thôi. Nó là cơ chế bảo vệ của bản ngã (phần ‘cái tôi/danh tính/self ảo’) để giữ cho chúng ta an toàn.
Vì thế mà mỗi buổi channelling xong thường mọi người sẽ chỉ hiểu những gì mình đã sẵn sàng giải nén ngay tại thời điểm đó, xong cứ tiến thêm một chút, hiểu bản thân thêm một chút thì lại hiểu thêm những gì guides nói. Nó giống như được cho biết trước một bản đại cương outline những bài học, chủ đề, vấn đề lớn sẽ phải đối diện trong cuộc đời lần này, rồi song song với việc mọi người tự làm shadow work thì như được double-check và confirm ở hai đầu, sẽ thấy yên tâm là ít ra mình đã có bản đồ.
**
Đi từ trigger rồi ngồi xuống quán chiếu có thể hơi khó cho người mới nên có một cách khác chúng ta có thể dùng để bắt đầu quan sát, đấy là những nỗi sợ.
Hồi lâu mình đọc được bài báo có nghiên cứu chỉ ra rằng con người chỉ có hai nỗi sợ bản năng là sợ bị rơi và sợ tiếng ồn lớn. Còn lại tất cả những nỗi sợ khác đều được hình thành do bị điều kiện hóa.
Đằng sau những gì chúng ta sợ phải làm, sợ phải đối diện, sợ trở thành sự thật đều ẩn chứa những bài học linh hồn cần vượt qua. Mình đang không chỉ nói đến những nỗi sợ như sợ côn trùng, sợ bóng tối, v..v đâu mà là những nỗi sợ khiến chúng ta run lẩy bẩy, toát mồ hôi, muốn chạy trốn khi nghĩ về cơ. Chắc mọi người có thể nghĩ ngay đến 1-2 thứ như thế phải không?
Mình lấy ví dụ một bạn hôm trước mình rủ vào buổi thảo luận nhóm. Bạn ấy sợ phải nói trước đông người, nhất là lại nói về bản thân nên bao nhiêu buổi group call chưa bao giờ mình được nghe giọng bạn ấy. 20 phút trước giờ bạn ấy nhắn mình là em không vào được rồi, tự dưng hai mẹ con ốm sốt con cứ đòi bế, chuẩn bị sẵn sàng rồi mà tự nhiên có chuyện bất thình lình thế này. Bạn ấy còn trồi lên nỗi sợ bị mình hiểu lầm là viện lý do để trốn nên còn định nhờ ông bà vào trông hộ mà không nhờ được.
Thế mà lúc vào Zoom lại thấy bạn ấy trong đấy. Bạn ấy bảo đến cuối nghĩ trong đầu là phải quyết tâm vượt qua nỗi sợ này thôi thì tự dưng ông bà lại sang trông con hộ. Bạn ấy nói một mạch 10 phút không run tẹo nào, hết buổi cũng nhắn mình là em tưởng em sẽ sợ lắm mà hóa ra toàn tự sợ rồi suy diễn thôi chứ vượt qua rồi thấy cái nỗi sợ nó vớ vẩn ngớ ngẩn thật. Nó kỳ diệu ở chỗ là khi bên trong bạn ấy đã thông được tư tưởng, quyết tâm phải vượt qua thì đến sát nút ‘đường dẫn’ được thông luôn.
**
Ở bài hôm trước có mấy bạn comment bảo đang lăn tăn giữa chuyện đi hay ở, dừng hay cố tiếp. Mọi người cũng có thể lần theo nỗi sợ để truy ngược về những niềm tin, nỗi sợ nào đang đóng khung mình.
▪︎ Ví dụ: từ một trăn trở có nên nghỉ việc không thì có thể lần tiếp là ‘mình sợ nghỉ việc vì’ ⇒ sợ bị nghèo, sợ sẽ hết tiền, sợ không tìm được công việc mới tốt hơn, sợ người ngoài sẽ đánh giá mình lông bông, sợ bị nhìn nhận là không làm ra giá trị gì, sợ mất hình ảnh, sợ phải làm lại từ đầu, v.v.
▪︎ Từ một nỗi sợ lại lần về tiếp thì có thể bắt đầu lờ mờ thấy mô thức tổn thương là gì. Ví dụ: sợ bị nhìn nhận là không có giá trị ⇒ do sợ người khác sẽ bỏ rơi mình, không yêu mình nữa, không chấp nhận mình. Từ mô thức tổn thương thì sẽ lần tiếp về các ký ức trong quá khứ và trong cả dấu ấn linh hồn. Đến đây thì tới là bước gỡ dần các định hình, đóng khung để không đồng hóa mình trong các nỗi sợ/tổn thương/ký ức đấy như mình nói ở trên.
Tới đây chắc mọi người hơi hiểu quy trình rồi ha?
Ở trên mình bảo cách tiếp cận mình định đưa vào trong lớp Viết chữa lành có thể hơi khó nắm bắt cho người mới là vì mình hướng mọi người nhìn từ các mô thức tổn thương gốc rồi sau đấy xem mô thức đó được biểu hiện thành các phản ứng thế nào trong mỗi hoàn cảnh bị trigger. Nó khác với việc đi từ trigger rồi lần về mô thức. Làm việc nhiều với khách và guides thì mình thấy có các mô thức chung cứ lặp đi lặp lại, duy chỉ có mỗi người mỗi case là khác nhau.
Đi từ nỗi sợ có thể sẽ dễ truy ngược hơn mặc dù đâu đó bạn sẽ vẫn có cảm giác là ‘không biết đây có phải tổn thương cuối chưa nhỉ?’. Có thể nguồn gốc không phải chỉ trong mỗi cuộc đời lần này mà còn được kéo sang từ dấu ấn linh hồn nữa. Vì vậy mà guides sẽ cho thấy bức tranh rộng để zoom xa nhìn cả hành trình, sau đó chúng ta tự triển khai xuống.
Mình nói nốt câu cuối cùng.
Hôm test giáo án lớp Viết, một bạn hỏi mình là nhận ra mô thức tổn thương và nỗi sợ rồi thì làm gì tiếp theo? Mình cũng ngây ra mất một lúc. Hôm qua thấy ảnh bé Mã Tiểu Dã mình mới nghĩ ra câu trả lời cho bạn ấy: ‘Sợ thì cứ phải vừa khóc vừa làm thôi’. Huhu. Đâu có cách nào khác để vượt qua nữa đâu ngoài việc là phải đi vào và xuyên qua thôi 🥹
Cám ơn mọi người đã đọc bài nhen ❤️ Nice Sunday cả nhà nha!
Phương.