Khi nào thì ‘cố thêm một tí nữa’ trở thành cố chấp?

Khi nào thì ‘cố thêm một tí nữa’ trở thành cố chấp? Khi nào thì vũ trụ gửi tín hiệu STOP mà chúng ta cứ bướng không nghe?

**

Hôm trước mình có một bạn khách. Bạn bảo nhìn ở ngoài thì có vẻ bạn đã có hết mọi thứ mình cần và muốn rồi: một công việc đồng hành giúp đỡ được người khác và một cộng đồng lớn bạn đang lead. Nhưng bên trong thì lại mâu thuẫn giữa việc nên mở rộng sự nghiệp để lan tỏa hơn nữa, hay là buông xuống để làm cái gì nhẹ nhàng thôi vì cố quá rồi, mệt quá rồi. Nếu dừng thì vừa tiếc những gì đã xây mà cũng sợ cuộc sống không còn thách thức nữa sẽ trở nên vô vị nhàm chán.

Nếu không nhìn thấy bên trong phần linh hồn của bạn ấy thì như lẽ thường ai cũng sẽ khuyên bạn ấy đã tới được lúc này rồi thì nên duy trì những gì đang có rồi cứ thế mở rộng hơn, lan tỏa hơn nữa, v.v.

Nhưng vừa vào một cái guides bảo bạn ấy tạm thời đặt xuống những gánh nặng đấy đã, ngồi xuống nói chuyện thư thả vì có nhiều thứ cần dọn dẹp sắp xếp lắm. Mọi người nói đùa là bao nhiêu lần bạn ấy cứ đến cửa xong lại quay ra, đến cửa xong lại quay ra, cứ tự nghi ngờ bản thân là đã đến lúc cần sự giúp đỡ chưa nhỉ hay thôi cố tự đi thêm một tí nữa. Họ bảo tất cả những gì bạn ấy đang mang đã trở nên cồng kềnh quá rồi, giờ nó thành một áp lực, một nhiệm vụ chứ không còn là những gì bạn ấy thấy thật sự aligned nữa (‘và bên trong con biết rất rõ điều này’, họ bảo). Nó đúng là cảm giác bạn tả lúc đầu: giờ mà bỏ hết thì tiếc nhưng tiếp tục thì lại đuối.

**

Một câu mọi người hay hỏi là: ‘Làm sao để biết những khó khăn hiện tại là dấu hiệu nên dừng lại vì đó không phải con đường dành cho mình; hay là dấu hiệu mình đang được rèn luyện nội lực và nên cố gắng vượt qua bài học?’

Hai hôm trước FB mình hiện lên một bài viết đại ý: ‘Những gì tôi ước có ai đó nói cho tôi biết hồi 20s tuổi’. Ý đầu tiên là năng lực chịu đựng. Đoạn này mình quote lại: ‘Chịu đựng để không ngay lập tức phản ứng, buông xuôi hay bỏ cuộc khi cảm thấy chán/cô đơn/áp lực/vật vã. Năng lực chịu đựng càng cao, thành tựu càng lớn.’

Mình công nhận có phần đúng nha. Nói theo ngôn ngữ linh hồn thì chưa học xong bài học thì kiểu gì cũng sẽ phải học lại nên.

Nhưng khi nào chịu đựng quá lâu lại thành ra cố chấp? Khi nào thì ‘cố thêm một tí’ lại là cố bám chấp vào một thứ đáng lẽ đã quá hạn từ lâu rồi?

**

Mình nghĩ năng lực buông bỏ nên được đặt cạnh năng lực chịu đựng.

Sở dĩ người ta không nói nhiều về sự buông bỏ vì có một định kiến ngầm là: buông bỏ = bỏ cuộc, thất bại. Buông bỏ khi chưa biết next step là gì = ‘bị dở hơi à mà làm thế?’

Nhưng buông bỏ ở đây là buông sự kiểm soát chứ không phải là buông xuôi. Là cách nói khác của từ phó thác, surrender.

Khi buông, chúng ta đang nói với vũ trụ rằng: ‘Con đang sợ lắm. Con đã thử tất cả những gì lý trí có thể nghĩ được mà vẫn mông lung, lạc đường. Con không biết nên làm gì tiếp theo. Con giao phó sự kiểm soát này vào tay Người. Người hãy giúp con gỡ bỏ những gì con còn đang bám chấp mà chưa nhìn ra. Người hãy giúp con lấp đầy chỗ trống ấy bằng những gì con có thể làm cho Người. Nếu đây là điều dành cho con, xin hãy cho con dấu hiệu chỉ dẫn.’

Mọi người sẽ thấy cảm giác sau khi nói ra mấy câu đó nhẹ nhõm lắm.

Có thể ngay lập tức bạn sẽ nghe thấy một tiếng nói rất nhỏ: ‘‘Đã đến lúc dừng lại rồi’. Hoặc cũng có thể là một lời động viên: ‘Không sao đâu con, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.’

Dù câu trả lời là gì thì mình tin chắc rằng tự bên trong bạn đã biết rồi. Chỉ có lý trí không muốn thừa nhận thôi, vì nó thử thách niềm tin.

**

Không có gì sai khi chúng ta cần nghỉ ngơi, cần một cảm giác an toàn trong sự vỗ về an ủi. Nhưng bạn sẽ biết rất rất rõ khi nào mình đang được push để nới rộng vùng an toàn. Để tiến thêm một bước đôi khi lại cần chúng ta gói ghém lại những thứ không còn work nữa để tạo không gian đón những thứ phù hợp hơn.

‘The spark of magic lies in the in-between state’. Phép màu nằm ở những khoảng giữa.

Mình không nhớ đã đọc câu trên ở đâu. Nhưng nghiệm vào những gì đã trải qua thì mình thấy những thời điểm mình mở nhất, nhiều ý tưởng nhất, cảm giác như ‘Anything IS possible’ đều là những giai đoạn cái cũ đã xong và cái mới chưa tới... ✨

P.

Previous
Previous

Làm gì nếu muốn bày tỏ bản thân trên mạng xã hội nhưng sợ bị ném đá hội đồng? 

Next
Next

Cẩm nang nhỏ cho người mới bắt đầu hành trình chữa lành (shadow work)