Một tâm sự chữa lành

Mình gửi mọi người đọc một bức thư của một bạn gửi mình đêm qua khi bước sang ngày 8/3 nha. Mình không hay có khái niệm về những ngày lễ thế này mấy nhưng lạ một cái là cứ năm nào vào ngày này mình cũng được nghe nhiều câu chuyện rất truyền cảm hứng.

Mọi người đọc thư sẽ thấy bạn ấy viết về những tổn thương với mẹ, những hiểu lầm với ba, những mô thức về sự thiếu tình cảm, nhu cầu được công nhận; cả những cảm xúc vẫn còn với người yêu cũ, v..v. Mình đã chứng kiến nhiều giai đoạn dằn vặt, đau khổ của bạn, làm sao giúp mẹ chữa lành, làm sao để vượt qua sóng gió trong chuyện tình cảm nhưng cứ mỗi lần đau khổ thì lại cố chịu đựng thêm một tí, cứ ôm hết mọi thứ vào lòng, mãi cho tới khi phát hiện mình bị tiền ung thư cổ tử cung thì mới quyết tâm dừng mọi thứ lại để tập trung vào việc healing.

Minh viết nhiều khi cũng bị khái quát hóa lên, nhưng khi đọc những câu chuyện thật như thế này chắc mọi người cũng phần nào cảm thấy được đồng cảm. Hi vọng là bức thư này có thể tiếp thêm động lực để chúng ta nhích thêm được một xíu xiu trên hành trình chữa lành và bắt đầu dám dấn thân để đối diện và take action. Khi nói ra được sự thật mà điều đó xuất phát từ trái tim, chúng ta sẽ cảm thấy như vừa gỡ được xuống một tảng đá lớn, điều này sẽ tiếp thêm sức mạnh và spiritual power cho bản thân nhiều lắm.

Thư hơi dài mọi người cố đọc tới cuối nhé!

Phương

✦✦✦

'Hi chị Phương,

E mới quay lại hôm nay, về nhà mệt quá nên e ngủ một xíu, đến 9h đêm là tỉnh dậy. Và không ngủ được, e rất enjoy không gian một mình, im lặng, e thích đêm cực kì, là nguồn cảm hứng cho viết lách, thế nên e có cảm hứng kể cho chi Phương hành trình sau khi gặp chị hôm 15/1 đến giờ, đúng là what a journey!!! như mấy thầy hay nói câu đó với em mỗi lần bắt đầu buổi channelling với chị hihi.

Trải qua những việc trong gần 2 tháng qua với e, nhìn lại e mới thấy thật kinh ngạc về tình yêu bản thân - self love và hiểu sâu hơn rằng mọi chuyện dù nó có đau khổ đến thế nào, nó luôn là để cho ta nhận ra và học được điều gì đó, e thấy trong chặng đường mấy năm vừa qua dù e luôn biết là vậy, luôn vượt qua rồi nhận ra bài học, nhưng tất cả chỉ là những bước nhỏ để dẫn dắt cho sự bừng tỉnh trong 2 tháng vừa qua, chính xác là trong 3 ngày đỉnh điểm, nó quá kinh ngạc với em. Và e hiểu rằng, chúng ta cần sự kiên nhẫn, và cứ song hành với hành trình của mình, không thể push được, không thể có thời hạn cho nó được mà cứ bước cùng nó, nhận ra, cảm nhận rồi lại giác ngộ ra điều gì đó. Mặc dù nó không dễ dàng gì vì cứ phải ngụp lặn trong shadow của chính mình, cũng mệt mỏi nhưng không còn cách nào khác và không ai làm thay mình được, nhưng mỗi lần vượt qua điều gì, nó lại cho e thêm niềm tin vững chắc rằng ‘mọi thứ xảy ra đều có lí do của nó' và để giúp mình trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

E sẽ kể chị về chi tiết một xíu.

Đầu tiên với mẹ, đã có những trigger xảy ra trong quá trình sống chung và mẹ cũng đã nói những câu rất xúc phạm và tổn thương e, tính ra nhờ vậy lại hay, e có động lực viết ra hết những ấm ức, những vấn đề mà e luôn nghĩ thôi đừng nói, nói ra mẹ buồn, sợ mẹ chịu không nổi thế này thế kia, và e cứ thế chịu và làm cái sọt rác cho mẹ từ bé đến lớn. Nhưng e đã từng nghĩ nó sẽ tốt cho me, nhưng e nhận ra nó sai rồi, nếu không là e, thì sẽ không ai nói cho mẹ e những điều đó cả. Thế là e đã viết được một bức thư dài 14 trang, bằng tình yêu thương, bằng nỗi đau, sự tổn thương gửi đến mẹ, e cũng nhờ mẹ của bạn thân em đọc lại cho e, để xem năng lượng có ổn không trước khi gửi. Và nó rất ổn, e dự định gửi nó cho mẹ trong nay mai. Với e đó là một bước tiến vượt bậc trong việc thay đổi suy nghĩ của mình trong cách giải quyết vấn đề với mẹ, e dám nói ra tiếng lòng, nhưng e đã viết được nó trong lúc bình tĩnh, có sự thương xót, có compassion cho mẹ.

Thêm nữa một chi tiết về ba e, vì có những hiểu lầm với nhau lúc trước, nên e rất ngại khi nhờ đến sự giúp đỡ của ba. Nhưng vừa rồi e đã dám hỏi, trước đó e cũng đã tự làm những healing cho bản thân để nhìn nhận thực sự nỗi sợ nằm ở đâu, nên e mới làm được vậy. Và e còn dám hẹn ba, nếu có dịp e sẽ muốn được có cuộc nói chuyện để nói cho ba những suy nghĩ và hiểu lầm của e và ba trước kia mà chưa được nói rõ. Mặc dù ba e chưa trả lời lại về cuộc hẹn đó, nhưng e thấy e mạnh mẽ hơn trong việc dám đối đầu với vấn đề, dám nói ra sự thật, không né tránh tổn thương nữa. Vì e luôn sợ nói ra sự thật liên quan đến hiểu lầm này, nó sẽ làm ảnh hưởng đến mẹ, rồi thế này thế kia, nhưng e cũng không thể chịu những điều oan ức, và e cứ nghĩ mãi cho người khác, rồi ôm sự đau buồn vào mình, như vậy là quá bất công với chính mình, và e cũng muốn được xin lỗi ba trực tiếp vì đã có lúc đứng về phía mẹ mà có những hiểu lầm đó. E cảm giác e một lúc đối diện với cả ba và mẹ, e ko sợ như trước nữa hihi, không sợ lỡ người này tổn thương lỡ người kia buồn nữa, e nhận ra sự thật được nói bằng trái tim nó sẽ vẫn tuyệt vời, nó không phải sự công kích mà với mong muốn được giãi bày và hàn gắn, thấu hiểu thì ‘it has its own way’. Tự nhiên làm được vậy xong e thấy mình lúc đó nó lên level, toả sáng dễ sợ hihi.

Tiếp theo là phần về ex của em. E đã nghĩ lúc trước e dẹp họ ra đầu rồi. Nhưng đúng là đó không phải là mốc chốt, e giải quyết vấn đề chưa đến gốc, thế nên giờ e hiểu thêm tại sao có những bài học nó lặp lại, thực chất nó ko phải lặp lại, nó chỉ là đào sâu hơn, giải quyết từng lớp lang của vấn đề mà mình nghĩ là xong rồi. Ex bạn ấy liên lạc với em, cũng là rủ đi ăn cùng những người bạn chung thôi, thật lòng, lúc anh ấy gọi điện thoại, lòng e thấy vẫn hồi hộp, vẫn rất rung động một kiểu gì đó, e vẫn đi ăn chung. Nhưng có một thứ đã thay đổi, mọi thứ nó không như lúc đầu mới gặp lại, chắc do e một phần đã nhiều lần nói e chỉ muốn làm bạn khi bạn ấy cố gắng níu kéo muốn kiểu có cả hai. Nên lúc gặp lại nó có phần không được thoải mái như trước, và bạn ấy cũng không nhắn tin, hỏi thăm e như trước kia thường xuyên, rồi kiểu một tháng gì đó bất chợt gọi cho e rủ đi ăn chung với bạn bè, rồi sau đó lại im lặng. Lúc đó e nhận ra e khó chịu vô cùng, cảm thấy tại sao người ta kì cục. Và e không hiểu tại sao e đã quyết định cắt đứt rồi, mà ông trời lại cho e gặp lại. Nó buồn cười lắm chị, lần đầu gặp lại là e đang đi chạy biển, anh ấy chạy từ phía sau lên thấy e, đó là lần gặp đầu tiên sau 2 tháng e ở vn, rồi sau đó, a ấy mới chủ động nhắn rủ đi ăn. Và cái cảm giác bị lờ đi nó khó chịu kinh khủng, e chưa bị thế bao giờ. Và cho đến cách đây 2, 3 tuần, khi sự khó chịu, buồn, đau khổ, không hiểu người kia đang là như thế nào, e cảm giác như bị trải qua thất tình :))) mặc dù e chưa bị thất tình bao giờ, nhưng e cảm giác nó vậy, và trải nghiệm lần này như để e hiểu cảm giác của mấy bạn được phần nào hihi. E có quyết định nhắn cho a ấy và nói rõ mọi suy nghĩ của e, và muốn biết suy nghĩ của ảnh đang là thế nào. Ngày đầu tiên trước khi nhắn tin nói rõ, e bị lên đỉnh điểm của buồn, nằm trên giường ko muốn ăn gì, chán nản, ngày thứ 2 sau khi nhắn tin nói chuyện cảm xúc nó được giải tỏa đỡ hơn, sau đó e cầu nguyện các thiên thần, các thầy xin hãy hỗ trợ, giúp e nhìn ra vấn đề, xin giúp e bớt đau khổ, e làm như cuốn sách của bác Anthony chỉ á chị. Chị tư vấn tâm lý cho e lúc trước cũng nói, đau khổ chỉ có cách đi qua nó, buồn muốn khóc thì khóc thôi, chứ không có cách nào khác. Lúc đó e thấy cứ buồn là e khóc, nhưng mỗi lần khóc đó e đều cầu nguyện giúp e, rồi e cứ tự nhiên nói những câu an ủi, vỗ về, tiếp sức mạnh, cho mình, những câu công nhận bản thân mà trước đây chị tư vấn tâm lý nói với e là e nên làm nó hằng ngày để giúp vấn đề về sự tự tin của e, nhưng e cứ kiểu quên rồi không làm được tự nhiên. Nhưng không hiểu sao lần này, nó tự nhiên, nó chạm trái tim vô cùng, trong 3 ngày đó, mỗi ngày e chỉ khóc 1, 2 lần và mỗi lần đó đều tự nói những điều khen ngợi, vỗ về động viên bản thân, nhưng nó lạ lắm, nó xuất phát từ bên trong em, từ sâu trong trái tim, như e là mẹ của đứa bé tổn thương đó, đang ở đó, ôm ấp lấy con mình.

Và kì diệu lắm chị sau 3 ngày đó, e có muốn khóc, muốn buồn về người ấy cũng không được, e hiểu ra nhiều thứ trong lúc tự nói chuyện với mình. E có nhớ e nói 1 câu ‘Những gì người khác cho con được, thì người ta cũng sẽ lấy đi được. Nhưng những gì con tự cho con, nó từ bên trong con, là của con thì không ai lấy đi được’, ‘con không cần người khác ban phát tình yêu thương sự quan tâm cho con, tự con có nó, con cho con được’, đại loại là những ý này, e cảm nhận mấy câu này không phải e nói đâu mà mấy thầy nói qua e thì đúng hơn. Rồi thêm nữa khi e mong muốn được vượt qua điều này, tự nhiên nhiều cái synchronicities nó cũng diễn ra, trong 3 ngày đó, một số clip ngắn của một sư thầy tầm 10 - 15phut, rồi một bài nói 2 tiếng của một bác sĩ tâm lý nó đã thức tỉnh e hiểu được tại sao e cứ vẫn nhớ về ex, và tại sao họ lại quay lại trong cuộc đời mình lần nữa, và khi sư thầy phân biệt thế nào là Love và Attachment, e nhận ra vấn đề của e là attachment chứ không phải love cho ex như e nghĩ. Là vì họ cho mình cái mình thiếu, mình cần, nên khi không còn được mình sẽ đau khổ. Và e khi tự cho e được điều đó, tình yêu thương bản thân, sự công nhận, mọi thứ thì e sẽ không cần họ nữa. Và mọi cảm xúc nó cứ dần nhạt đi, sau ba ngày e như một người khác. Cái tình cảm e nghĩ là e dành cho họ nó không phải vậy nữa, nó mất rồi. Thật sự nó quá hay khi mình có thể chạm được vào được tình yêu thương bên trong mình, e chưa bao giờ được trải nghiệm nó, khi bước qua khỏi cơn bão, e mới thấy rằng nếu mọi việc không được đẩy đến đỉnh điểm thì làm sao e trỗi dậy được tình yêu thương đó. Đến giờ e vẫn thấy nó đẹp tuyệt vời, e không biết diễn đạt nó ra thế nào. Đúng là khi ý thức được giá trị bản thân, cho mình thứ mà mình cứ trông chờ người khác cho mình, e thấy e mạnh mẽ và stronger hơn bao giờ hết, e cảm nhận e đang bước vào một năng lượng mới. E muốn tập trung yêu thương mình hơn nữa, dành nhiều thời gian chăm sóc bản thân hơn.

E cũng trải qua trạng thái lo lắng không biết tháng 6, theo dự định của e quay lại NZ, e quay lại đi làm, e nghĩ đến e đã hoảng loạn, e sợ văn phòng, rồi chuyện tình cảm, nhưng như các thầy nói e không nên đặt ra cái mốc nào. Và sau chuyện vừa rồi e hiểu ra thêm ý mấy thấy trong suốt những lần channelling vừa rồi khi nhắc e cứ tập trung healing bản thân e trước. E đã hiểu rồi, vì bây giờ e cứ lo yêu thương chăm sóc mình đi, đến lúc đó năng lượng đã lift up, thì mình sẽ tự ở trong những hoàn cảnh, những môi trường, gặp gỡ những con người, cơ hội hay có góc nhìn nó sáng suốt hơn, nó cao hơn bây giờ, và sẽ khác đi. Còn e bây giờ đang ở một vị trí lo lắng, thì làm sao mình có góc nhìn nó sáng suốt được. Nên tính ra giờ e thấm câu này hơn ngày trước ‘Hãy cứ tự lo phần mình, và phần còn lại để vũ trụ lo" hihi.

Cảm ơn chị Phương đã đọc thư của e, e biết nó rất dài, nhưng e muốn nói ra để nếu sau này, có ai giống e, biết đâu câu chuyện của e cũng inspire được họ. Cảm ơn chị rất nhiều đã xuất hiện và đến trong hành trình này của e. E rất may mắn khi có chị là một người thầy, người channeler, một người chị và đặc biệt là năng lượng như một người mẹ của chị. Cảm ơn chị rất nhiều đã đến trong cuộc đời e và nhiều bạn khác. Yêu thương chị Phương rất nhiều.'

♡♡♡

Previous
Previous

Tính hàn/âm khí, tử cung lạnh và luân xa 1-2-3

Next
Next

‘Chạy trời không khỏi nắng'