‘Chạy trời không khỏi nắng'
Có một mô thức tổn thương mà trong một thời gian dài khi bắt gặp mô thức này trong những buổi làm với mọi người, mình không tìm được từ để khái quát hóa và gọi tên nó là gì nhưng giờ thì mình có thể tạm gọi là mô thức ‘chạy trời không khỏi nắng'. Đó là trạng thái một mặt thì biết là mình có thôi thúc muốn làm một điều gì đó có ý nghĩa, lớn lao cho cộng đồng; nhưng một mặt khác thì lại như người đã bị ngã xe nên vừa muốn tập đi lại nhưng vừa lại sợ bị ngã đau lần nữa; vừa muốn bước chân hẳn vào nhưng vừa muốn giữ lại một chút ít gì đó cho mình để nếu như có bị ngã thật thì không bị tổn thương thêm lần nữa, cho nên cứ luôn có cảm giác ‘nửa trong, nửa ngoài', vừa sống nhưng cũng lại cảm thấy không thật sự trọn vẹn hòa mình với dòng chảy cuộc sống như thể là mình là người quan sát đứng bên lề cuộc đời nhìn con người hối hả lướt qua.
Những ai với mô thức này đôi khi có thể nhận ra một vài xu hướng đi kèm như từ chối bản thân (self-denial); làm cho bản thân mình bị ‘cùn' đi bằng cách cố hòa nhập nhưng tận sâu thẳm bên trong vẫn cảm thấy mình bị tách biệt; hoặc xu hướng self-sabotage, hà khắc, khắc nghiệt với bản thân; hoặc cảm giác mơ hồ là mình phải ‘trừng phạt' mình về những lỗi lầm đã gây ra. Tận sâu sâu thẳm ở tận cùng trái tim thì lại là một nỗi khắc khoải được thuộc về, được thực sự sống (‘being alive'), được cháy hết mình (‘thrive'). Sự giằng xé này thỉnh thoảng mình hay dịch lại là ‘đời sống hai mặt' (leading a double life): ban ngày thì là một con người mang lớp vỏ khác, tối về mới được gỡ bỏ mặt nạ ra để sống với con người thật của mình. Mình cũng hay lấy ví dụ như kiểu chúng ta có những đam mê, sở thích (tâm linh chẳng hạn) nhưng không dám kể ra với ai, chỉ tối về mới được đắm mình trong sở thích riêng đó. Có một vài lần mình gặp mô thức này được thể hiện ra ở những bạn LGBTQ+.
Trong những buổi channelling như vậy, spirits thường hay bảo mọi người là ‘Không có con đường nào khác đâu con ạ. Giờ chỉ có hít vào một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, và biết là không sớm thì muộn, mình sẽ lại phải bước vào con đường ấy (ý là con đường tâm linh) thôi'. Chạy trời không khỏi nắng là thế.
Thường thì những người với nhiều spiritual power nhất (‘power' ở đây không phải là khả năng, năng lực tâm linh mà ‘power' với hàm ý là độ chín, độ sâu) lại là những người sợ bước chân vào full power của mình nhất vì trong quá khứ đã xảy ra nhiều chuyện khiến chúng ta bị ám ảnh về cái giá phải trả cho việc stepping into our power (chỗ này mình không dịch được thoát ý bằng tiếng Việt) cũng sẽ lớn tới nhường nào. Những mất mát, những khổ đau, những đánh đổi chỉ vì chúng ta đã bước đi trên con đường này đã để lại một vết hằn trong kí ức linh hồn, và do đó tới cuộc sống lần này, chúng ta vẫn mang những ám ảnh đó để rồi không dám yêu thương hết mình, những nỗi sợ về việc bị xù xì thô ráp, bị trông thấy, bị gọi tên, bị ‘lột mặt nạ'.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng. Làm sao chúng ta thoát khỏi tiếng gọi thúc giục của linh hồn? Thế nhưng làm sao để đi qua được ám ảnh của những tổn thương cũ để, lại một lần nữa, học cách tin vào cuộc sống và vào con người? Hơn hết là học cách tin rằng chúng ta có khả năng yêu thương người khác, mang lại hạnh phúc cho người khác và đón nhận yêu thương sau tất cả những sai lầm mình đã gây ra? Một vài lần spirits dùng từ ‘Redemption’ mình rất thích. Mọi người nói rằng: ‘Con không cần dùng sự hà khắc, tự trừng phạt bản thân để chuộc lại (redeem) những lỗi lầm mình đã gây ra, mà ‘redeem’ bằng cách cho phép bản thân mình được bước ra ngoài một lần nữa, để cho những gì tốt đẹp mình sẽ lại mang đến cho cuộc đời dần dần sẽ ‘chuộc lại' niềm tin của chúng ta về bản thân mình, về con người. ‘You can only redeem yourself by stepping fully into your power, once again.’
Mình thích từ ‘Redemption' vì không phải là sự xóa đi, quên đi những kí ức cũ; cũng không phải là chạy trốn khỏi cái power của mình hay làm cho mình cùn đi, cố gắng sống cuộc đời như thể chỉ là những vòng lặp nhàm chán; mà ‘redemption' là biết rằng con đường sẽ lại gập ghềnh, đơn độc, biết là sẽ lại đau một lần nữa, nhưng chẳng còn cách nào khác là cứ phải nhặt lại kiếm lên và đi thôi.
Nhiều mô thức rốt cuộc rồi lại quay về với niềm tin. Chỉ là tin thôi mà sao lại là một trong những bài học khó học tới thế. Bởi vì mặt bên kia của niềm tin là nỗi sợ bị mất kiểm soát, và bên dưới của nỗi sợ mất kiểm soát là nỗi sợ về sự thiếu an toàn; chúng ta cứ lần sợi dây đi tiếp thì sẽ thấy từng lớp dưới đó nữa là rất nhiều các nhánh rẽ, các mô thức khác mà mỗi chúng ta đều ít nhiều mang trong mình khi đã cùng ở đây và chia sẻ với nhau các karma tập thể.
Rất nhiều khi spirits cũng chẳng có gì nhiều để nói trong những lúc thế này, mình cũng khó dịch để mọi người cảm được tinh thần khi họ chỉ ở đó và bảo mỗi là ‘We know.’ Nhưng không phải là mặc kệ cho chúng ta ra sao thì ra, đi đâu thì đâu, mà ‘We know' chan chứa sự động viên thương cảm vì mọi người biết là không sớm thì muộn, ‘chạy trời không khỏi nắng', chúng ta sẽ không bao giờ thấy ‘đủ' cho tới khi bước chân về lại với con đường thật sự dành cho mình.
Phương