Nghỉ ngơi không phải là lười biếng.

Nghỉ ngơi không phải là lười biếng.

Có nhiều bài học linh hồn mà thoạt nghe thấy rất buồn cười vì ‘dễ thế ai mà chẳng làm được’ nhưng thực ra nói dễ hơn làm rất nhiều. Hoặc ít nhất là với một đứa (là mình!) mà nếu không ý thức thì dễ rơi luôn sang thái cực khắt khe với bản thân và nghiện công việc.

Đấy là bài học của việc cho phép bản thân được nghỉ ngơi khi cần thiết.

Thế nào là nghỉ ngơi ‘đúng cách’ và thế nào là ‘khi cần thiết’? Chẳng nhẽ nghỉ ngơi cũng cần phải đúng cách nữa sao? Làm sao để biết mình đang cần nghỉ ngơi sạc lại năng lượng thật hay đang trì hoãn cố mua thêm thời gian để né tránh đối diện với vấn đề và bước ra khỏi vùng an toàn?

Khó ha.

Vì nếu mình mà nói bước đầu tiên là hiểu bản thân thì lại quay về luôn vạch xuất phát, lại dễ khiến chúng ta càng khắt khe hơn với mình. Kiểu như ‘Mình đã hiểu mình đủ đâu mà đòi nghỉ ngơi?’. Rồi tự vắt kiệt sức tới mức burn out luôn.

**

Thỉnh thoảng mình bắt gặp suy nghĩ thoáng qua trong đầu là: ‘Ơ mấy hôm nay không post gì nhỉ’. Khi đấy mới chợt hiểu cảm giác của những ai làm công việc content creator chắc cũng bị áp lực phải lên bài mỗi ngày lắm. Nhiều nỗi sợ trong tiềm thức về việc sợ không theo kịp thuật toán; sợ người đọc quên mình; sợ bị tụt views, tụt reach; sợ ‘không lên bài mỗi ngày thì không có đơn’ (câu này mình mới đọc thấy hôm qua).

Đến mức chúng ta không cho phép mình được tạm pause luôn.

Trong khi thứ chúng ta không nhận ra là đằng sau cỗ máy vật lý mà mình nghĩ rằng mình phải kiểm soát, phải có kế hoạch, kỷ luật, phải vạch hết các bước và đi theo plan, v.v - thì thật ra chúng ta chẳng kiểm soát được gì cả.

100%!

Mọi người thử điểm lại các sự kiện lớn, bước ngoặt lớn trong cuộc đời cho tới bây giờ để xem thử bao nhiêu % trong số đó là những gì chúng ta ‘kiểm soát’ được? Hay cuộc đời luôn có cách bẻ lái để chúng ta buộc phải dừng, đổi hướng để học được một trong những bài học nghe rất mơ hồ nhưng khi hiểu rồi thì sẽ thấm, đó là: SURRENDER.

**

Bây giờ nói tới những gì diễn ra đằng sau background nha. Ở tầng năng lượng, linh hồn thì có rất rất nhiều thứ được process và chuyển hóa trong những giai đoạn chúng ta nghĩ là mình ‘chẳng làm gì’, hay cảm giác cuộc sống bên ngoài chưa có thay đổi gì nhiều. Thường thì sau một giai đoạn dài chúng ta tiếp nạp rất nhiều thứ mới thì sẽ tới một giai đoạn cần tiêu hóa. Biểu hiện ở tầng vật lý sẽ là những thôi thúc buộc cơ thể phải nghỉ ngơi; phải tạm dừng để nuôi dưỡng bản thân; hoặc extreme hơn là đụng đâu hỏng đấy, hoặc tự dưng mọi thứ chững lại.

Chúng ta hay quên mất rằng mình có linh hồn và cuộc đời hoàn toàn do linh hồn điều phối nên mới cảm giác mình luôn phải là người push, phải kiểm soát, phải tìm cách giải quyết. Mà càng vậy thì giai đoạn trũng lại càng kéo dài dai dẳng hơn, mọi người có để ý thấy không?

**

Nghỉ ngơi không phải là ‘không làm gì’. Càng không có nghĩa là chúng ta đang trì hoãn hay lười biếng. Mà nghỉ ngơi là ngôn ngữ mà linh hồn đang muốn chúng ta học cách trân trọng (honouring) nhịp độ riêng của mình.

Và điều cuối cùng mình nói từ kinh nghiệm (đau thương) của mình sau rất nhiều lần vắt kiệt sức tới mức ốm luôn. Đấy là chỉ cần chúng ta hoàn toàn đặt tác ý surrender từ trong ra ngoài, từ tâm trí tới cơ thể, nói với mình rằng: ‘Mình CHO PHÉP bản thân được nghỉ ngơi’ thì gần như ngay lập tức, chúng ta sẽ được rót xuống rất nhiều ý tưởng.

Kỳ lạ ha! Ngồi vắt óc suy nghĩ thì không ra mà khi bỏ đấy chạy ra ngoài làm việc khác thì ý tưởng lại tới. Hai chữ ‘Cho Phép’ màu nhiệm lắm vì nó unlock mọi cố gắng nỗ lực bám víu vào các niềm tin giới hạn, các thứ 'phải' và 'nên' mà xã hội gán thành chuẩn mực.

Thế nên là không kỳ lạ đâu! Nó chính xác là cách thế giới linh hồn giao tiếp với chúng ta đấy.

Còn thì sau khi đã nghỉ ngơi rồi, có ý tưởng được rót xuống để chúng ta phải hành động rồi mà vẫn bị trì hoãn thì lúc đó chúng ta sẽ nhìn rõ mình đang sợ phải đối diện với điều gì ngay, hen! 😘

Previous
Previous

Yêu bản thân vô điều kiện.

Next
Next

Các giai đoạn thức tỉnh của linh hồn (qua truyện Nàng Bạch Tuyết và 7 Chú Lùn)