11.11 | Tổn thương không được nhìn thấy, tấn công trên social media, để higher-self lên tiếng

11.11 | Tổn thương không được nhìn thấy, tấn công trên social media, để higher-self lên tiếng

**

Sáng mình thấy một short video được cắt ra từ một podcast với bác Gabor Maté, tiêu đề catchy nên mình click vào xem xong muốn ghi lại vài dòng.

Bác Gabor Maté được gọi là một ‘trauma expert’ (chuyên gia về điều trị sang chấn), thought-leader trong việc hướng mỗi người tìm về nguồn gốc tâm lý của tổn thương thay vì chỉ điều trị triệu chứng. Trên mạng cũng có rất nhiều ý kiến trái chiều về cách tiếp cận của bác.

Cách đây 2 năm bác được mời tham gia một buổi nói chuyện với Hoàng tử Harry nhân dịp Harry vừa ra mắt tự truyện ‘Spare’. Đợt Prince Harry và vợ con tách khỏi hoàng gia, cắt đứt mối quan hệ với cả gia đình, ra tự truyện, v.v. cũng là một scandal lớn bị truyền thông nhấn chìm suốt một thời gian.

-

Trong đoạn short hôm nay mình xem, bác Gabor nói là đã hối hận về buổi nói chuyện đó với Prince Harry. Không phải vì đã gặp Harry mà bác hối hận vì đã hai lần đánh mất chính mình.

Một là bác đã không nghe theo linh cảm mà nhận lời tham gia một chương trình mà bác không hoàn toàn đồng tình. Bác bảo bác không thích việc nó bị thương mại hóa như vậy. Người xem phải mua cuốn tự truyện thì mới được quyền xem trong khi đã có 4 triệu người mua sách rồi thì giờ phải mua lại. Cả bác và Harry đều cảm thấy nó nên được offer miễn phí cho công chúng vì giá trị mà nó mang lại cho người xem.

‘Lý do thứ hai khiến tôi cảm thấy đã đánh mất bản thân đấy là phản ứng dữ dội của truyền thông Anh và social media sau khi cuộc nói chuyện diễn ra. Phần lớn đều rất tiêu cực, hạ thấp, phủ nhận và bị bóp méo tới nỗi tôi không biết phải bắt đầu nói về nó như thế nào. Tôi đã nghĩ tới tuổi này (bác năm nay 79 tuổi) tôi có thể đương đầu với những chuyện đó tốt hơn, nhưng hóa ra không phải. Nó đã thật sự tác động tới tôi.

Cho đến một ngày khi đang ở trong trạng thái rất tệ giữa những chuyện tiêu cực như thế thì tôi nghĩ đã đến lúc mình cần tìm kiếm sự giúp đỡ rồi. Tôi gọi cho một người bạn là bác sĩ tâm thần, kể với ảnh rằng tâm trạng tôi đang tệ lắm. Ảnh hỏi có chuyện gì, tôi nói là tất cả những áp lực từ mạng xã hội, rồi các thông tin sai lệch người ta suy diễn về con người tôi, động cơ của tôi, v.v.

Ảnh nghe xong hỏi một câu: ‘Lý do gì mà những chuyện ấy lại làm anh đau khổ tới như vậy?’

Tôi trả lời: ‘Vì tôi KHÔNG ĐƯỢC NHÌN THẤY.’

Anh bạn tôi nói: ‘Gabor. Việc không được nhìn thấy như một con người khi anh còn nhỏ đã suýt lấy đi mạng sống của anh đấy’.

Ngay khi ảnh nói ra câu đó, tôi thốt lên: ‘Đúng là như thế. Đây không phải là vấn đề về truyền thông tiêu cực. Đây là một tổn thương chưa được chữa lành hoàn toàn. Ở tuổi 79 tôi vẫn bị tổn thương khi không được nhìn thấy, khi người ta hiểu sai về tôi, khi họ chỉ nhìn thấy tôi qua lăng kính tâm trí của họ.’

Khi có người đánh thức tôi về sự thật đó tôi như bừng tỉnh. Người khác hiểu sai về tôi thì có sao chứ? Tôi không sống trong thế giới của truyền thông, tôi cũng không sống trong tâm trí của ai đó. Họ nghĩ sao cũng được. Tôi đang ở đây, tôi là tôi. Nhưng tôi đã phải cần một người tới nhắc lại cho tôi nhớ về điều này.’

**

Mình search thử các bài báo về cuộc nói chuyện ngày đó thì thấy một comment về bác Gabor Maté - có thể sau khi bác chia sẻ việc hối hận khi đã tham gia: ‘Tưởng trauma expert thì phải chữa lành được hết trauma rồi chứ, hóa ra vẫn bị tổn thương về mấy chuyện này à?’

Trong buổi nói chuyện, bác bảo Harry bị sang chấn tâm lý nặng nề do có một nền tảng gia đình không bình thường: bố thì ngoại tình, mẹ thì cũng mang sang chấn, và Harry thiếu hơi ấm tình thương từ nhỏ. Rất nhiều bài báo chỉ trích Harry đã bôi nhọ gia đình hoàng gia, đổ lỗi, vô ơn, tâm lý nạn nhân, và câu lặp đi lặp lại là: ‘Thế mà sang chấn gì? Nhiều người còn khổ hơn nhiều.’

**

Chúng ta nghe hai câu trên quen nhỉ.

Nó bất giác làm mình nghĩ đến các videos, posts về bạn gì giáo viên tiếng Anh mấy hôm gần đây. Mình chẳng biết bạn đó là ai cho tới khi nhìn thấy nhiều videos pause lại từng câu bạn đó nói để bắt lỗi 😞

Thật sự là ngay đến cả một trauma expert mà còn bị social media đốn ngã thì chúng ta có thể hình dung một người không (hoặc ít) có kỹ năng để tạo hàng rào năng lượng bảo vệ và hiểu bản thân đủ để có thể ngồi lại với mình thì sẽ bị tác động tới mức nào.

Rồi mình nghĩ tới việc xã hội luôn có những hình dung mặc định về thế nào là một cuộc sống ‘hoàn hảo’. Như cuộc sống cũ của Harry có thể được coi là hoàn hảo: ngậm ‘thìa vàng’, sinh ra trong gia đình hoàng gia; không bao giờ phải lo lắng về vật chất; có danh tiếng, địa vị, được kết giao với tầng lớp thượng lưu.

Vì thế khi Harry lên tiếng về những khó khăn của mình, người ta ngay lập tức phủi đi: ‘Nhiều người còn khổ hơn thế nhiều’. Họ bảo Harry ngu ngốc khi đang sung sướng thế thì không muốn, giờ lại đi làm dân thường.

Trong tự truyện, Harry viết một câu là: ‘When is someone in this family gonna break free and live?’ - ‘Tới khi nào mới có ai đó trong gia đình này thoát ra và sống tự do?’

Ít ai hiểu Harry khổ hơn người thường nhiều. Trong cái lồng bằng vàng thì có hai thứ Harry không có được đấy là: tự do sống đúng là mình & được yêu thương vì chính con người mình.

**

Mình cũng tìm thấy một video phỏng vấn khác với bác Gabor trên kênh của Piers Morgan, một người cũng có rất nhiều ý kiến trái chiều.

Piers hỏi bác Gabor rằng:

‘Tôi biết quan điểm của tôi với anh về Prince Harry khác nhau nhưng tôi sẽ nói thẳng không che đậy gì trên kênh này. Tôi cho rằng Harry đã hành xử rất vô ơn. Làm sao anh có thể hạnh phúc trọn vẹn với tự do mà anh có khi tự do đấy đồng nghĩa với việc phải cắt đứt liên lạc với gia đình chứ?’

Bác trả lời:

‘Con người luôn bị giằng xé giữa hai thứ: gắn kết (attachment) và chân thật được sống đúng là mình (authenticity). Anh sẽ phải làm gì nếu việc anh là chính mình lại không được gia đình chấp nhận?

Đối với cá nhân tôi thôi, tôi đã quyết định rằng để được là chính mình, được nói lên sự thật của mình, tôi sẵn sàng chấp nhận việc cắt đứt kết nối nếu nó là điều cần thiết phải xảy ra. Được nói lên sự thật đối với tôi - dù nó không có nghĩa rằng tôi luôn đúng nhé - quan trọng hơn việc ai thích tôi hay ai không thích tôi.’

Mình cũng đã hình dung tới tuổi 79 như bác thì chúng ta sẽ... khôn ngoan lắm. Nhưng thật sự mình rất appreciate khi bác không sugarcoat việc chữa lành để được là mình, dù có ở tuổi nào.

Không phải lúc nào cũng là tình yêu và ánh sáng.

Mà đa số sẽ (luôn) là máu và nước mắt 🥹

.
.

P/S: À, mình ghi 11.11 cũng vì mọi người hay nhắc đến ngày này như cổng tâm linh để manifest thôi. Nếu chúng ta đã luôn có những thực hành hàng ngày để kết nối với bản thân rồi thì việc đó có giá trị dài lâu hơn nhiều. Còn nếu mọi người có làm nghi lễ gì thì hãy để hôm nay là ngày chúng ta được ngồi lại với mình hen. Hôm qua mình post một bài thiền nếu mọi người muốn nghe thì kéo xuống sẽ thấy ngay post dưới nhé.

Let our true self speak. Loudly.

P.

Previous
Previous

Ảo tưởng sức mạnh hay là hiểu rõ giá trị bản thân?

Next
Next

Nỗi sợ khi đi ngược số đông | Làm sao giữ được tính người trong thời đại AI