Càng chữa lành cuộc sống càng khổ hơn? Làm sao để biết mình có vấn đề gì cần ‘chữa’? Spiritual bypassing hay đang healing?

Càng chữa lành cuộc sống càng khổ hơn? Làm sao để biết mình có vấn đề gì cần ‘chữa’? Spiritual bypassing hay đang healing?

(phần 1)

**

Mấy hôm nay có vài bạn hỏi về cách chữa lành, làm việc với bản thân, healing inner-child nên mình làm một series mới về chữa lành và shadow work hen, mình sẽ nói lại những thứ basic nên ai thấy cơ bản thì cứ bỏ qua cả series này hen 😇 Có một bài nữa cách đây mấy tuần với ảnh của bé ngựa Tiểu Mã, mình sẽ gộp vào series này và trích lại link trong comment nhé.

(1) Trong tâm linh có khái niệm spiritual bypassing, tức là dùng các thuật ngữ tâm linh để né tránh việc phải đối diện, làm việc và giải quyết các vấn đề trong thực tế và trong cả bản thân. Mình lấy ví dụ thôi là: tự gán cho mình các định danh như healer, người thức tỉnh, người được chọn v.v. để cảm thấy mình đặc biệt trong khi thực chất sâu trong tiềm thức có một nỗi sợ rằng khi bỏ hết các danh tính thì mình sẽ chẳng là ai và chẳng còn lại gì, phải đối diện với nỗi sợ mình không đủ giỏi, sợ phải làm lại từ đầu, v.v.

(2) Còn có một khái niệm nữa là chữa lành tổn thương, làm việc với phần tối, shadow work, inner-child work. Tất cả các từ này đều chỉ cùng một quá trình đó là làm sạch lăng kính phóng chiếu đến từ những tổn thương, nỗi sợ được hình thành từ nhỏ do cách chúng ta được nuôi nấng dạy dỗ; hoặc/và các dấu ấn được để lại trong ký ức linh hồn và chúng ta mang theo sang cuộc sống lần này để gỡ bỏ. Nói dễ hiểu thì khi có các sự kiện bên ngoài xảy ra, nó sẽ va đập với lăng kính tổn thương và sẽ tạo thành các triggers, làm chúng ta bị kích hoạt cảm xúc.

Nói tới đây nảy sinh vài câu hỏi rất rất phổ biến, đó là:

(1) Làm sao để biết mình có vấn đề gì cần ‘chữa’? Tại sao càng ‘chữa’ lại càng thấy cuộc sống bung bét khổ hơn?

(2) Làm thế nào để biết mình đã tiến bộ trong quá trình chữa lành?

(3) Có khi nào chúng ta nghĩ mình đang chữa lành nhưng hóa ra đang spiritual bypassing?

(4) Đâu là sự khác nhau giữa việc có một giá trị bản thân lành mạnh (healthy self-esteem), hiểu ranh giới của mình để biết khi nào cần từ chối - và bên kia là spiritual bypass, tự cho là mình đặc biệt?

Trong phần này mình chỉ viết về ý (1) thôi đã nhé.

**

Vài hôm gần đây mình làm việc với vài bạn và đều được nghe rằng:

- Nửa đầu năm nay cuộc sống của em rất ổn từ công việc cho tới đời sống cá nhân nhưng từ giữa năm trở đi là tệ dần. Điều này khiến em hoang mang về việc mình là ai, mình có thật sự có khả năng như mình nghĩ không.’

- Mình mới hỏi điều gì đã kích hoạt sự thay đổi đấy từ giữa năm cho tới bây giờ?

- Bạn ấy trả lời: 'Từ khi công ty có sếp mới về và em không hợp với sếp. Sếp không ưng cách làm việc của em khiến em cảm thấy mình không được công nhận nữa. Em mới nhận ra từ trước tới giờ em luôn dùng định danh của mình trong công việc để gán lên mình nhưng bây giờ đứng trước sự lung lay này em không biết nếu em bước ra khỏi công việc này thì em thực sự là ai.'

Một bạn khác cũng nói y chang vậy. ‘Trước giờ em cứ nghĩ cuộc sống từ nhỏ đến lớn của mình rất ổn nhưng từ khi bắt đầu tiếp cận với các khái niệm tâm linh, chữa lành thì em tự hỏi nó có thật sự ổn như mình vẫn nghĩ hay không? Thế rồi em mới nhận ra em luôn mang một cảm giác tủi thân là mẹ chưa bao giờ ở cạnh lúc mình cần. Em không cảm nhận được tình yêu của mẹ.’

**

Cảm giác đang yên đang lành nghĩ chẳng có vấn đề gì tự dưng đào lên mới thấy ra một đống vấn đề là điểm xuất phát của mọi hành trình chữa lành đó mọi người ^^

Ở hai câu chuyện trên, không phải những cảm giác như không được công nhận, cảm giác tủi thân, v.v. từ đâu mọc ra hay là do sếp mới mang tới - mà nó đã vẫn luôn ở đó sẵn bên trong chúng ta rồi, giờ chỉ chờ một cú chạm nhẹ thôi là được nổi lên bề mặt. Nếu nghĩ là do không hợp với sếp, do ngoại cảnh rồi nghỉ việc đó chuyển sang công ty khác thì kể cả có ổn lúc đầu nhưng tới một lúc nào đó lại có một cú chạm khác và cái nhân lại bị kích hoạt lên.

Chúng ta làm việc với bản thân cốt là để tự mình xử lý được cái nhân để không cho ngoại cảnh tác động, để lần sau có chuyện tương tự xảy ra thì mình không bị kích hoạt cảm xúc nữa. Nói cách khác, chúng ta chuyển từ tâm thế mình là nạn nhân sang tâm thế lấy lại được sức mạnh và sự tự chủ của mình.

Chữa lành chỉ có vậy thôi hehe, nghe đơn giản không ^^ Nhưng cái khó cũng là đây vì chúng ta lại có thêm kỳ vọng là mình đã chữa rồi thì thực tế phải tốt đẹp hơn chứ tại sao lại có vẻ bung bét, càng khổ hơn thế?

Well… Bởi vì thực tế (cũ) là đang match với con người cũ, niềm tin cũ trước khi chúng ta bắt đầu hành trình chữa lành. Make sense đúng không nào? Và nó đang tạm thời bung bét vì cái cũ cần phải bị bật gốc, lung lay, rục rịch thay đổi, make space để cái mới bước vào. Đa phần chúng ta dừng ở giai đoạn chuyển giao này vì chưa nhìn thấy cái mới đâu mà những thứ quen thuộc lại đang dần dần rời bỏ mình.

Giai đoạn chuyển giao còn được gọi là giai đoạn chuẩn bị tái sinh (rebirth) vì một con người khác đang sắp được tạo ra. Đó là true Self (khái niệm của Carl Jung), higher-self, hay là phần bản thể, cái Tôi chân thật nhất của bạn.

Chữa lành không hề đảm bảo rằng cuộc sống của chúng ta sẽ vẫn như cũ VÀ bản thân mình thì sẽ tìm ra mục đích sống để sống cuộc đời vui vẻ hơn, yêu đời hơn. Tin buồn là sẽ không thể nào như cũ được đâu, hic.

Nhưng chữa lành sẽ đảm bảo một thứ, và bạn sẽ biết mình đang đi đúng đường khi cảm nhận được điều này. Đó là bạn sẽ tiến lại gần hơn với con người THẬT của mình. Không còn cần phải đeo mặt nạ, không còn cần phải gồng để cố fit vừa một chiếc áo, một danh tính đã chật.

-

Mình sẽ viết tiếp phần 2 sau hen! Có câu hỏi gì ngoài các câu ở trên mọi người cứ comment ha 😇

Phương

Previous
Previous

Psychic, guides, bà đồng và một câu chuyện về cảm giác được sống

Next
Next

Sẽ thế nào khi toàn bộ ký ức cá nhân của chúng ta được tải lên AI?