Mất mát
‘Nếu hôm nay mất hết mọi thứ: không còn kênh, không còn khách, không còn team, không còn công việc. Chỉ còn một mình với chiếc laptop, internet và 24 tiếng mỗi ngày thì mình sẽ bắt đầu làm gì?’
Câu này mình thấy trên FB hôm kia. Bài bạn ấy viết về bán hàng thôi nhưng cũng làm mình nghĩ nếu là mình thì mình sẽ làm gì.
Viết nháp từ tối qua định sáng nay đăng thì ngủ dậy được trải nghiệm ngay cảm giác tưởng bị mất page 😅 Tài khoản mình bị trừ tiền không rõ lý do từ FB, nghi thẻ bị hack nên gọi lên ngân hàng báo khóa thẻ, rồi đổi mật khẩu account. Xong cái mình ngồi ngẫm nếu giờ mất page này thật thì sẽ thế nào nhỉ.
Sau đấy đến trường con xem tụi nhỏ làm lễ hội. Mình ngại nói chuyện xã giao với phụ huynh ghê mà hôm nay thế nào đang nói đến chuyện chuyển nhà thì một chị tự dưng tâm sự: ‘Sau C (bé con học cùng lớp con mình) bọn chị có một bé nữa nhưng bé mất lúc mới 12 ngày tuổi. Kể từ đấy cuộc sống của cả nhà thay đổi hoàn toàn. Chị không còn coi công việc là trên hết nữa mà giờ chỉ cần cả gia đình ở bên nhau còn đi đâu, ở đâu cũng được.’
**
Cuộc đời luôn có cách nới rộng ngưỡng chịu đựng của chúng ta.
Không phải mình chưa từng mất hết mọi thứ. Đều là những thứ mà đem đặt cạnh việc ‘không còn kênh, không còn khách, không còn team, không còn công việc’ thì mình sẵn sàng đánh đổi không cần suy nghĩ. Thật sự có những thứ có thể xây lại được, làm lại được như mất kênh thì lập kênh khác, chỉ hơi tiếc bao nhiêu kỉ niệm với comment của mọi người thôi; nhưng có những thứ đã ra đi là đi mãi.
Công việc này là toàn bộ cuộc sống của mình. Được gặp, trò chuyện với mọi người dù chỉ là qua mạng đã đem đến cho mình rất nhiều hạnh phúc.
Nhưng nếu không còn nó nữa, không còn tên gọi nghề nghiệp để chúng ta định danh mình vào đấy - thì cuối cùng mình là ai?
Bạn là ai?
**
Đối với linh hồn, trong hầu hết các trường hợp, những sự mất mát dù lớn hay nhỏ xảy ra để nhắc chúng ta về những giá trị quan trọng nhất. Những giá trị cốt lõi mà dù mất hết mọi thứ bên ngoài chúng ta luôn luôn mang theo gia tài này bên cạnh.
Đó là:
- Chúng ta vẫn đang sống. Vẫn còn hơi thở.
- Chúng ta là một linh hồn (bất tử).
- Và bên cạnh vẫn còn những người tin mình, nhìn thấy ánh sáng trong mình dù có thể khi mất hết thì sẽ mất luôn cả niềm tin vào bản thân.
**
Hôm trước mình có một bạn khách. Guides nói rằng bạn ấy vẫn chưa dám bước hẳn vào cuộc đời vì trong quá khứ có những chuyện xảy ra đã để lại nhiều cảm giác tội lỗi trong ký ức linh hồn. Những cuộc chiến, những giằng xé giữa một bên là mục đích chung và bên kia là chứng kiến sự đổ máu do chính mình gây ra. Rất nhiều tình yêu nhưng cũng rất nhiều sự kháng cự. Bạn ấy tìm đến guides cũng chỉ để hiểu cảm giác tủi hổ ăn sâu cắm rễ trong cuộc đời lần này là gì và nó đến từ đâu.
Sau buổi, bạn ấy nhắn mình là gần đây em cũng hay viết xuống nhật ký câu: ‘I’m not participating in this life.’ (‘Mình không muốn tham gia vào cuộc đời này.’)
Guides nói rất nhiều. Vừa gỡ vừa động viên, và câu cuối cùng họ nói với bạn ấy là: ‘One day, you will feel attached to this place and this life, and we hope you’ll choose to stay.’ - ‘Đến một ngày, con sẽ thấy gắn bó với nơi này, với cuộc đời này, và chúng ta hi vọng con sẽ chọn ở lại.’
Ở lại, hay đứng dậy sau khi ngã, có lẽ cũng như nhau.
Cách đây mười mấy năm, cũng bằng câu nói: ‘Đứng lên đi con. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi’ đã nhấc mình ra khỏi bóng tối để nhìn thấy ánh sáng le lói cuối đường hầm.
Chỉ cần chúng ta không đánh mất niềm tin vào chính mình thì mất mát nào cũng đều có thể được hàn gắn.
Bởi vì mọi thứ - thật sự - rồi sẽ ổn.
-
P.