Ranh giới giữa vùng an toàn và vùng nguy hiểm đôi khi chỉ mỏng như… một tờ giấy đăng ký kết hôn.
Ranh giới giữa vùng an toàn và vùng nguy hiểm đôi khi chỉ mỏng như… một tờ giấy đăng ký kết hôn.
**
Hôm trước mình nhận được một tin nhắn là: ‘Chị theo dõi em và thấy các bài viết rất ý nghĩa. Nhưng mang vào thực hành, vào hành động thì chị thấy hơi khó. Chị biết là mình yêu bản thân chưa đủ mà không khắc phục được, kiểu biến thành hành động ấy em, vì bị thói quen chi phối, bị nỗi sợ chi phối.’
Đây cũng là điều làm mình e ngại nhất khi chia sẻ. Rằng dễ khiến người đọc có cảm giác 'nghe thì hay' chứ chẳng có các bước hướng dẫn cụ thể phải hành động thế nào. Có những bài viết xong mình không đăng vì thấy nó sẽ lại lọt thỏm trong biển content trên mạng xh mà chắc mọi người cũng đã quá ngộp.
Nhưng mặt khác mình cũng tin rằng khi nghe câu chuyện của người khác thì đâu đó bạn có thể thấy mình trong đó; để không cảm thấy cô đơn và không cho rằng vấn đề của mình chẳng là gì so với các vấn đề to lớn nghiêm trọng hơn; và để hiểu là cùng một chuyện mà với người này thì to như con voi, với người khác thì bé như con kiến đều là các bài học linh hồn phải đi qua.
**
Nói đến bài học linh hồn thì hôm qua một bạn khác nhắn tin là:
‘Thường em đọc được qua các bài chia sẻ là mỗi kiếp sống đều sẽ có những bài học cuộc đời của riêng mình, nếu mình không học được xong bài học đấy thì sẽ trở lại với mình dù là đang trong hoàn cảnh nào. Với em thì em nghĩ cụ thể đó là công việc ạ. Em hiểu là bản thân em bị thiếu kiên nhẫn với môi trường văn phòng và đi làm trong một khuôn khổ.
Vậy có nghĩa là bây giờ em không chấp nhận học xong bài học đó thì em sẽ không thể làm công việc tự do được đúng không ạ? Kiểu như sẽ không suôn sẻ hoặc là sẽ gặp nhiều vấn đề thử thách kiên nhẫn hơn đúng không chị? Mình có thể nào biết rõ bài học, né bài học đó như kiểu em không quay lại môi trường văn phòng nữa thì có được gọi là học xong bài học không ạ?’
Chúng ta hay bị nhầm giữa bài học linh hồn với cách mà bài học được biểu hiện ra trên bề mặt ở từng tình huống cụ thể. Để mình kể cho mọi người nghe câu chuyện của bạn khách hôm qua cho dễ hình dung.
(bạn khách này khác với bạn đặt câu hỏi ở trên nha, mình note xíu vì cả hai đều nhắc đến chuyện không hợp làm công sở).
**
Bạn ấy đang có hai vấn đề:
01- Bạn ấy đã lấy chồng hai năm nhưng chồng bạn ấy không muốn đăng ký kết hôn. Việc này làm bạn ấy bị trigger rất nhiều vì cảm thấy không an toàn. Mặc dù đã nói thẳng mong muốn với chồng, gia đình cũng tác động nhưng chồng bạn ấy cứ tìm cách thỏa hiệp như là cho deadline, lấy lý do phải xong việc nọ việc kia khiến bạn ấy bị cuốn theo rất mệt. Bạn ấy phân vân liệu mình có cần tờ giấy đăng ký tới mức đấy không, có phải chỉ để cảm thấy an toàn không; hay là đang quá cố chấp để ở lại trong mối quan hệ này, nếu vậy thì có gì cần phải học; hay là đang quá sợ mà không dám bước ra, v.v.
02- Trước kia bạn ấy làm corporate nhưng muốn tự do nên chuyển sang làm freelance. Làm freelance được một thời gian thì bây giờ áp lực với quá tải công việc quá nên đang nghĩ đến việc làm một thứ gì sáng tạo hơn. Bạn ấy bảo em rất thích mở một cái gì đó của riêng mình, như một tiệm gốm chẳng hạn.
Nếu đặt cạnh các vấn đề (có vẻ lớn hơn) của người khác thì rất dễ nói những câu như: ‘Ôi chuyện có gì đâu mà…’, ‘Đầy người muốn làm freelance mà không được kìa’; ‘Tờ giấy đăng ký kết hôn cũng chỉ là thủ tục thôi’; ‘Nhiều người cũng như thế mà vẫn sống hạnh phúc có sao đâu’; ‘Thôi chịu nhường nhau một tí, miễn là người ta tốt ở các mặt khác là được rồi’; hay là ‘Biết đâu ở với nhau một thời gian thì ảnh lại đổi ý.’
Ngày xưa mình cũng nghĩ những câu nói an ủi như thế là bình thường nhưng đến giờ thì cảm thấy nó không những không làm cho chúng ta thấy khá hơn mà thậm chí còn tự thao túng gaslight chính mình. Bằng cách nghĩ rằng mình mới là người có vấn đề vì chuyện bé xé ra to, tại sao người khác chịu được mà mình lại không chịu được, v.v. Có thể còn bảo mình phải thỏa hiệp với những thứ không thật sự mong muốn 100% như trong câu chuyện của bạn mình đang kể.
**
Những case mối quan hệ như thế này mình sẽ không tune in vào người kia (ở đây là chồng bạn ấy) để xem ảnh nghĩ gì, tại sao lại không muốn đăng ký, có cách gì để làm ảnh đổi ý được không, v.v đâu. Một là vì vấn đề đạo đức làm việc, và hai là bạn ấy có lựa chọn đi hoặc ở. Vậy thì phải xem lý do sâu hơn ở dưới lựa chọn là gì.
Khi nhìn vào soul essence thì mình thấy vấn đề đúng là không chỉ nằm ở mỗi tờ giấy đăng ký kết hôn.
Nhu cầu được cảm thấy an toàn là một nhu cầu rất chính đáng và cần được nói ra như cách bạn ấy đã express với chồng. Nhưng nhu cầu an toàn lại giữ bạn ấy… quá an toàn, đến mức khiến bạn ấy có xu hướng settle cho những lựa chọn dưới khả năng của mình. Kiểu như với tiềm năng của bạn ấy thì có thể hướng tới những mục tiêu cao hơn, 8-9 điểm chẳng hạn thì bạn ấy lại chỉ chọn những thứ 5-6 điểm thôi để biết là mình có khả năng làm tốt.
Nhưng linh hồn bên trong thì biết là nó muốn vươn ra, phá vỡ giới hạn, làm nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn, và vì thế gây ra cảm giác frustrated, bực bội khó chịu ngầm.
Thế rồi linh hồn dẫn bạn ấy tới với một người không muốn cam kết! Nó vừa trigger nỗi sợ (thiếu) an toàn đồng thời thôi thúc được bứt phá để tự do.
**
Giải pháp không chỉ là chuyện đăng ký kết hôn vì kể cả bạn ấy có tự bảo mình là thôi chẳng cần tờ giấy cũng được thì nếu ở lại cũng sẽ vẫn trigger cảm giác không an toàn; còn bước ra thì chắc chắn là bước vào danger zone. An toàn ở đây là an toàn trong chính bạn ấy. Nó là sự kéo-đẩy giữa một bên thì cần đảm bảo rằng mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát và bên kia là linh hồn đang đưa đến sự lựa chọn để bạn ấy bước ra khỏi comfort zone.
Guides không nói là nên hay không nên chấm dứt mối quan hệ vì quyết định không nằm ở việc chờ và hy vọng người kia sẽ đổi ý mà ở việc đến khi nào thì bạn ấy sẽ không chịu được việc phải settle cho những thứ khiến bạn ấy phải thỏa hiệp mong muốn, nhu cầu của bản thân.
Bạn ấy cần một người có thể cho bạn ấy sự cam kết và cảm giác an toàn trong một mối quan hệ nhưng nếu người hiện tại không thể đáp ứng được nhu cầu và mong muốn đó thì sao? Bạn ấy sẽ lại hạ thấp mong muốn, tiêu chuẩn của bản thân để settle hay 'aim higher', vươn tới những thứ bạn ấy thực sự xứng đáng?
Ít khi mình dùng từ này khi dịch nhưng guides có nói một câu là: ‘Live a glorious life’ - ‘hãy sống một cuộc đời rực rỡ’. Sau buổi bạn ấy viết cho mình: ‘Trước giờ chưa từng có ai nói như vậy với em cả, mà đôi khi em mơ hồ cảm nhận được nó, cảm nhận được rằng mình còn một phiên bản rất nghệ sĩ nữa, mà mình luôn cố sống ở mức an toàn để nó ko được bung ra quá đà. Nhưng hôm nay được nghe guides nói vậy thì chẳng có lý do nào để đi ngược lại nữa rồi.’
Mong muốn được làm một thứ gì đó sáng tạo như mở tiệm gốm cũng đến từ khát khao được sống hết mình của linh hồn.
**
Cũng khó mà đoán được là một vấn đề như chuyện đăng ký kết hôn lại có thể lần về nỗi sợ bước ra khỏi vùng an toàn. Nhưng nó cũng make sense vì luôn là những thứ chúng ta cảm thấy đã chắc chắn lắm rồi thì bài học lại chờ sẵn ngay ở khúc cua.
‘Chẳng lẽ cứ sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ không biết khi nào bài học sẽ giáng xuống sao?’ - chắc có người sẽ hỏi câu này.
Nghe thì có vẻ là vậy thật ha.
Ngày bé chắc đứa trẻ con nào cũng đã từng nghịch dại chơi dao rồi bị đứt tay, sờ vào lửa để rồi bỏng tay mặc cho bố mẹ ra sức cảnh báo đừng làm thì chúng ta đâu có nghe. Thế mà giờ càng lớn càng nhiều nỗi sợ rồi chúng ta quên mất niềm vui của việc cho phép mình được thử. Có bạn comment trong bài trước là lúc trẻ thì còn được tự do sáng tạo, được quyền sai chứ lúc lớn hơn, 30 tuổi trở lên có nhiều thứ để mất hơn thì có dám nữa không.
Nhưng đấy là vì chúng ta chưa nhìn thấy bức tranh toàn cảnh thôi. Nếu thấy thì bạn sẽ biết rằng chờ chúng ta ở ngay khúc cua - ngay phía bên kia của bài học - là một món quà siêu khổng lồ, đó là: NIỀM TIN.
▪︎ Niềm tin rằng có một kế hoạch, một con đường được sắp xếp từ trước để chờ chúng ta bước vào.
▪︎ Niềm tin rằng tiềm năng, khả năng của chúng ta lớn hơn những gì lý trí đang tự đóng khung rất nhiều.
▪︎ Niềm tin rằng chúng ta luôn được support, yêu thương, dõi theo trên suốt hành trình.
Nếu không bước ra thì sẽ chẳng bao giờ chúng ta nhận ra những điều đó để mà tin nó là sự thật.
Chẳng lẽ chúng ta cam tâm nhìn cuộc đời mình dừng lại ở mốc 30 tuổi thôi sao?
P.