Tâm sự chiều 30 Tết

Chiều 30 Tết. Sau hai tuần hơi ngộp thở thì mình phải trốn ra ngoài quán cafe ngồi một mình vài tiếng để sạc lại nguồn. Mình hiểu điều mọi người hay bảo là không có không gian riêng tư để thiền, hay ngại thực hành tâm linh khi nhà đông người vì sợ bị mọi người nói ra nói vào. Có nhiều thứ chúng ta đã quá quen thuộc nên cho nó là điều hiển nhiên, chỉ tới khi thay đổi môi trường, nhịp điệu thì mới nhận ra thứ mình ‘thèm’ là gì.

Những dịp lễ Tết, về với gia đình thật sự là một dịp để chúng ta quan sát bản thân, mình nghĩ vậy. Và mình cũng càng ngày càng thấy là spiritual life là một lựa chọn, một cách sống, mà đúng thật là nhiều khi còn là một sự đánh đổi để lấy hết dũng cảm vượt qua cái sự ngại ngùng, để bảo là ‘Con cần ra ngoài ngồi một mình vài tiếng', để bảo là mình bị quá tải, cần không gian để lắng lại mọi thứ một chút. Mình trân trọng những ngày ngắn ngủi về nhà với bố mẹ nhưng năm nào cũng gặp lại cảm giác đấu tranh nội tâm này: một bên là cảm giác có lỗi và trách nhiệm, ‘ở nhà đã không lâu mà lại còn bỏ ra ngoài ngồi một mình’; và một bên là cảm giác nhớ căn phòng trái tim, nhớ cái ‘sense of self' của mình, nhớ nói chuyện với spirits.

Ngày bé thì ‘Home' là về nhà có bố có mẹ, có anh chị em, nhưng càng lớn thì ngoài cái ‘Home' bên ngoài mà như mình chắc may mắn lắm thì một năm có thể được gặp một, hai lần; còn một cái ‘Home' nữa mà chúng ta luôn mang nó theo: đó là cái ‘sense of self’ - là nội tâm mình, là linh hồn mình, là cảm giác định, là sự thân thương khi ‘Về nhà' với spirits. Đừng lo nếu thói quen, nhịp điệu trong những ngày này bị đảo lộn khiến chúng ta cảm thấy như bị mất kết nối hay không còn ‘nghe’ thấy spirits. Spirits vẫn ở đấy, higher-self của chúng ta vẫn ở đấy. Bên trong mình, bên cạnh mình, như những người đợi cổng nhẫn nại chờ mình về.

Mình đang ngồi viết những dòng này trong một quán cafe nhỏ bên hông Nhà thờ lớn. Hà Nội lúc nào cũng đông, kể cả chiều 30 Tết hay sáng mồng 1 thì không bao giờ vắng người hay thiếu tiếng còi xe. Nhưng lạ một cái là sau vài tiếng ngồi một mình thì tới giờ tiếng ồn bên ngoài dần trở thành background noise, mình lại nghe thấy thật rõ ràng những dòng suy nghĩ, dòng cảm xúc, và lại thấy rõ cái ‘sense of self' đang cùng ngồi nhìn ngắm mọi người qua lại dưới đường ngoài kia với mình.

Chúc mọi người một chiều cuối cùng của năm cũ thật an yên. Mình nói điều này nhiều rồi nhưng trong sự tĩnh lặng ở nơi mình đang ngồi lúc này, mình chỉ muốn nói là mình thật lòng biết ơn cuộc đời, biết ơn mọi người rất nhiều. Mình không cầu chúc gì hơn là mong cho tất cả chúng ta được sống trong tình thương và hạnh phúc an lành, trọn vẹn, năm nay và tất cả những năm về sau…

Phương

Previous
Previous

Thôi miên

Next
Next

✨ Khi người làm khoa học tiếp cận với tâm linh