Tương lai.
Mình vừa có một bé khách. Mới vào mình cũng hỏi thăm em đã tìm hiểu mấy thứ này lâu chưa, có thực hành gì không, v.v. Bé đó nói: ‘Em bị nhát, sợ mấy cái này ấy chị, em sợ bị làm sai không đúng hướng dẫn’. Cái mình hỏi ủa em sợ mà sao lại tìm đến guides hôm nay, bé bảo: ‘Thì em tưởng nó là một bộ môn khoa học á.’ Vừa đáng yêu buồn cười nhưng cũng vui vì mọi người bắt đầu cảm thấy tâm linh gần hơn với cuộc sống một chút rồi, bớt nghĩ nó là thứ gì đó kỳ bí đáng sợ.
Mấy hôm nay mình nhận được vài cái email và tin nhắn. Những lo lắng về các thay đổi công nghệ, xã hội trong tương lai, không biết nên học gì để chuẩn bị từ bây giờ. Rồi những tâm sự về cảm giác cô đơn và nhu cầu được lắng nghe được hiểu.
Mình không biết mọi người có bị serve các reels về robot không chứ mình hay thấy các video thử nghiệm robots. Tuy biết rằng bây giờ robots (chưa có) nhận thức nhưng mình vẫn thấy thương về cách nó bị đối xử. Đọc báo thấy Elon Musk nói tương lai vài năm nữa con người không cần đến điện thoại vì sẽ có con chip gắn thẳng vào não, làm thay các tác vụ luôn.
Mọi người có bao giờ trải qua cảm giác ở bên này thì nhìn thấy con người càng ngày càng mất kết nối với nhau, mất kết nối với chính mình. Ở bên kia - cũng là con người - lại đang tạo ra những thứ mà thật sự chúng ta chẳng cần đến. Những hoạt động là thứ gắn kết người với người thì bây giờ bị cắt hết, để máy làm thay. Tại sao chúng ta bị rơi sâu tới mức này để đến một ngày sẽ không còn nhận ra đâu là người, đâu là máy nữa chăng?
Switch sang góc độ tâm linh, nhìn vào dòng chảy tiến hóa thì có thể giải thích tại sao; nhưng những gì đang diễn ra chắc sẽ kích hoạt survival mode. Chúng ta cố gắng giữ sự kiểm soát bằng cách chuẩn bị cho tương lai nhưng nếu những sự thay đổi trong tương lai không nằm trong tay mình thì chúng ta biết phải chuẩn bị từ đâu? Hôm kia mình xem được một cái video, bạn đó dự kiến sẽ sống được tới khoảng 80 tuổi nên làm một bảng tính ngược. Intentions là để biết trân quý thời gian nhưng nghĩ thêm thì làm sao chúng ta biết khi nào mình sẽ rời khỏi đây? Linh hồn biết chứ lý trí con người không biết.
Chắc chúng ta chưa quên đợt Covid nhỉ. Đợt đó trigger nhiều người thức tỉnh tâm linh nhưng cũng chỉ bởi vì chúng ta đã chạm đáy survival mode. Mỗi lần có khủng hoảng trên diện rộng thì mới biết cái gọi là ‘kiểm soát được tương lai’ hóa ra mong manh tới thế nào. Và hóa ra cái tương lai được là lâu đài được xây trên cát.
Càng những lúc mất sense of control thì sense-of-self phải thật vững, mình tin là vậy.
Mình sẽ không nói những câu sáo rỗng kiểu như ‘Vẫn còn có những thứ miễn phí như không khí, thiên nhiên, nước uống, v.v nên hãy biết trân trọng sự sống mà ta đang có’. Nhưng nếu hỏi mình cần làm gì để chuẩn bị cho tương lai thì mình sẽ nói rằng hãy bắt đầu xây dựng một nhịp điệu (rhythm) để mỗi ngày chúng ta có ít nhất vài phút ngồi xuống kết nối với bản thân.
Đừng học gì chỉ vì nó đang trendy hay tương lai vài năm nữa sẽ cần.
Tương lai chỉ cần một thứ thôi, đó là chúng ta biết cách ở lại với chính mình. Càng đi xa trọng tâm mới càng khiến chúng ta lo lắng bất an.
À và một thứ nữa. Càng ‘già’ mình càng thấy trân trọng hơn những kết nối. Sẽ đến một ngày mà ngay cả việc nói chuyện voice call, ngồi với nhau, nhìn thấy nhau cũng sẽ trở thành một thứ xa xỉ.
The future depends on us keeping our humanity.
Let's not forget that.